- Ngoài ra còn có một bộ phận thần linh, vừa không có được dũng khí và thực lực như của Thần Tôn, vừa không muốn dùng đại giá hủy diệt đi một thế giới để tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm, thế là bèn chọn cách phong bế thần thể, tiến vào ngủ say trong bí tàng không gian!
- Dưới Thiên Địa Đại Kiếp, chúng thần đều dựa theo phương thức riêng của mình để đi chống đỡ đại kiếp nạn, đáng tiếc... Kết quả ngươi cũng biết rồi đấy.
- Chúng thần luyện hóa Thế Giới Chi Tâm thất bại, dẫn đến Thế Giới Chi Tâm vỡ nát, chúng thần cơ hồ vẫn lạc trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Thế Giới Chi Tâm cũng bị phong ở một nơi nào đó trong tiểu thế giới, phủ bụi vạn năm!
- Thần Tôn cũng không thể siêu thoát, tan biến trong đại kiếp vạn năm, chẳng biết đi đâu.
- Mà những thần linh chọn cách ngủ say kia, đa phần cũng đều vẫn lạc trong Thiên Địa Đại Kiếp, chỉ có số rất ít may mắn sống sót... Bởi chín năm trước khí tức Thế Giới Chi Tâm tiết ra, bọn hắn mới dần dần tỉnh lại.
- ...
Nghe xong lời này, tâm thần Bạch Nhạc không khỏi có chút đong đưa, hắn làm sao cũng không thể ngờ, thời đại thượng cổ lại còn có bí mật như thế.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới hỏi:
- Nói như thế, ngược lại là những thần linh ngủ say kia may mắn thoát qua được Thiên Địa Đại Kiếp?
Trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, Thanh Nhan lắc đầu nói:
- Nào có đơn giản như vậy! Nếu đơn giản như vậy liền có thể thoát được Thiên Địa Đại Kiếp, tất cả mọi người chỉ cần ngủ say là được, còn cần gì phải đi liều mạng.
- Thế Giới Chi Tâm quay về bản nguyên, quy tắc thiên địa khôi phục, cũng liền đồng nghĩa với, Thiên Địa Đại Kiếp còn đang tiếp tục... Thời gian vạn năm đối với phàm nhân mà nói thì dài dằng dặc bất tận, nhưng đối với cường giả thần linh, đối với thế giới mà nói, lại chỉ là chớp mắt ngắn ngủi.
- ...
Nghe vậy, Bạch Nhạc rốt cục biến sắc.
- Thiên Địa Đại Kiếp, làm sao mới tính kết thúc?
- Rất đơn giản, chính là hai loại phương thức mà ta vừa nói khi nãy!
- Hoặc là hủy diệt sinh linh một thế giới, khiến cho Thiên Địa Đại Kiếp giải trừ, hết thảy quay về quá khứ, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu! Hoặc là... Có người có thể siêu thoát, tránh qua thiên địa trói buộc, đứng ở tầng thứ càng cao để giải trừ Thiên Địa Đại Kiếp!
- Bằng không... Gần gần chỉ là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi!
- ...
Giờ này khắc này, Bạch Nhạc đột nhiên cảm thấy đắng chát dị thường.
Khó trách Thần Nữ nói, Chúng Tinh Tiểu Thế Giới nhất định phải bị hủy diệt, nàng cũng vẫn luôn muốn hủy diệt Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, thì ra, đây mới là cách để giải trừ Thiên Địa Đại Kiếp.
Chỉ là, bởi vì mình ngăn cản, Thần Nữ rốt cục vẫn thất bại, bị bức tiếp nhận cách của mình.
Trận chiến với Hải Thần, Hải Thần thất bại trong việc nỗ lực luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, chính mình cũng vì bảo vệ sinh linh Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, buông bỏ cơ hội luyện hóa Thế Giới Chi Tâm.
Nhưng tất thảy những điều đó, lại vẫn chỉ là công dã tràng!
Có thể tưởng tượng, một khi Thế Giới Chi Tâm quay về bản nguyên, chúng thần đi ra từ trong bí tàng không gian, ắt sẽ lần nữa cuộn lên tranh đoạt đối với Thế Giới Chi Tâm.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- Sau khi thiên địa quy tắc khôi phục... Nếu có người luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, kết quả sẽ thế nào?
- Rất đơn giản, thiên địa lần nữa hủy diệt... Hết thảy quay về quá khứ!
Thanh Nhan thản nhiên đáp nói:
- Đương nhiên, người được đến Thế Giới Chi Tâm sẽ có thể vượt qua Thiên Địa Đại Kiếp, hơn nữa còn có hi vọng đột phá, tiến hành siêu thoát.
- ...
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc, lấy phương thức này để vượt qua Thiên Địa Đại Kiếp, vậy có khác gì trực tiếp hủy diệt như trước đâu?
- Còn có thời gian bao lâu?
- Cùng lắm ngàn năm sau khi Thế Giới Chi Tâm quay về bản nguyên, Thiên Địa Đại Kiếp sẽ đến!
- Ngàn năm ...
Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc nhất thời nở nụ cười khổ.
Ở trong nhận thức trước đây của hắn, nghìn năm đúng thật rất dài lâu, nhưng sau khi thực sự bước đến Bán Thần Cảnh, hắn mới thực sự rõ ràng, nghìn năm tựa hồ thật chỉ trong chớp mắt.
- Nghìn năm chỉ là dự tính tối lạc quan.
- Đa tạ!
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc chăm chú nói cảm tạ.
- Không cần cảm tạ, vạn sự đều có duyên phận, ngươi và bản tông có duyên, ngày sau có thể siêu thoát, chưa hẳn không có cơ hội đáp trả phần nhân duyên này.
Lắc lắc đầu, Thanh Nhan nhẹ giọng nói.
Lời này Bạch Nhạc không quá rõ ràng, song cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ hướng về phía Thanh Nhan lần nữa cúi đầu.
…
- Duyên tới duyên đi, hết thảy nơi đây chẳng qua chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Thở dài một tiếng, thân hình Thanh Nhan dần dần biến nhạt, hiển nhiên nàng đã chủ động buông bỏ hi vọng, để cho tia thần hồn sau cùng này cũng bắt đầu tiêu tán.
Nhìn vào Thanh Nhan, Bạch Nhạc không nói gì thêm, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhân vật từ thời thượng cổ vạn năm trước, Bạch Nhạc quả thật đã gặp qua không ít.
Nhưng vô luận là ai, lại đều không mang đến cảm xúc cường liệt cho Bạch Nhạc như Thanh Nhan.