Từ trên người Thanh Nhan, hắn ẩn ẩn thấy được phong thái của những cường giả vạn năm trước kia, thấy được khí độ đại phái như của Quảng Hàn Thiên Cung, cũng phảng phất thấy được bộ họa quyển huyễn lệ vạn năm trước.
Trên đời này, không có cái ác nào là vô duyên vô cớ cả.
Vô luận là Thần Nữ cũng tốt, chúng nhân sáng tạo ra Chúng Tinh Tiểu Thế Giới cũng được, đằng sau lựa chọn nhìn như lãnh khốc, chẳng qua chỉ là chấp nhất muốn được sống tiếp mà thôi.
Mà giờ đây, người sắp phải đối mặt với lựa chọn tương tự lại biến thành chính bản thân Bạch Nhạc.
Nếu có thể lựa chọn trở lại thời khắc đứng trước cơ hội luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, hắn còn sẽ kiên trì cứu vớt Chúng Tinh Tiểu Thế Giới nữa ư?
Khắc này, tựa hồ chính bản thân Bạch Nhạc cũng không có đáp án xác thực.
..... .
Đi ra từ trong Quảng Hàn Thiên Cung, đón lấy ánh mặt trời, Bạch Nhạc khe khẽ nheo mắt lại.
Lần này hắn mới tính là triệt để luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung.
Chỉ cần một ý niệm, lập tức liền có thể thu hồi toàn bộ Quảng Hàn Thiên Cung, mang đến bất kỳ nơi nào, chứ không còn giới hạn ở mỗi trong Đông Hải.
Nếu cục diện lần nữa rơi vào hiểm cảnh, như vậy Quảng Hàn Thiên Cung liền sẽ trở thành nơi tuyệt hảo để tránh nạn.
- Ngươi có tính toán gì không?
Đứng ở bên người Bạch Nhạc, Bạch Cốt phu nhân nhẹ giọng dò hỏi.
- Tạm thời không muốn bại lộ bí mật Quảng Hàn Thiên Cung, tận lực quản lý người của ngươi cho tốt, hết thảy... Đợi nửa tháng sau hẵng tính tiếp.
Thoáng suy tư một phen, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Được!
Gật gật đầu, Bạch Cốt phu nhân lập tức đáp ứng:
- Chẳng qua, nửa tháng sau, ta muốn cùng ngươi tiến vào trong bí tàng không gian kia.
Đương sơ là đành chịu không làm gì được, nhưng hiện nay, có nói thế nào nàng cũng tuyệt đối không để Bạch Nhạc mạo hiểm một mình.
- Được rồi!
.. .
Thanh châu!
Trải qua chín năm, lần nữa trở về, Bạch Nhạc phát hiện, Thanh châu tựa hồ phồn vinh hơn xa dự đoán của mình.
Không phân đạo ma, cũng không bị bất kỳ tông môn nào chế áp, tu hành giả và người phàm ở chung hòa hợp, hết thảy đều trình hiện cảnh vui sướng hướng vinh, nơi đây tựa hồ càng phù hợp với bộ dạng trong dự tưởng của Diệp Huyền đại sư.
Bạch Nhạc thu liễm khí tức, yên ắng trở về, cùng Bạch Cốt phu nhân lửng thững đi dạo trên đường phố Thanh châu, trong lòng khó miễn sinh ra mấy phần cảm giác thỏa mãn.
Dù cho đã phải trải qua rất nhiều gian nguy, nhưng chỉ cần thấy được bộ dạng Thanh châu bây giờ, Bạch Nhạc liền cảm thấy, hết thảy trả ra đều đáng giá.
Đi chừng khoảng gần nửa canh giờ, lúc này Bạch Nhạc mới về lại trước cửa Bạch phủ.
Đứng ở trước cửa, nhìn vào hai chữ Bạch phủ, Bạch Nhạc đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Dừng lại trước phủ, rất nhanh liền dẫn lên hạ nhân Bạch phủ chú ý, lập tức có người đi ra nghênh đón.
- Vị công tử này, không biết tới có chuyện gì?
Khác với bộ dạng trong trí nhớ trước đây, bây giờ hạ nhân Bạch phủ có vẻ hòa khí phi thường, không hề có nửa điểm cao ngạo nào cả.
- Ta không có chuyện, ta chỉ là... Về nhà thôi.
Trên mặt hiện lên ý cười xán lạn, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.
Cùng lúc, cổ tay khẽ lật, Tiểu Bạch Long chui ra từ trong tay áo Bạch Nhạc, thấy được trường cảnh quen thuộc bên ngoài, Tiểu Bạch Long lập tức hưng phấn nhảy lên, không đợi Bạch Nhạc, cứ thế trực tiếp bay vào trong phủ.
Sau nháy mắt thất thần, thấy được Tiểu Bạch Long lớn chừng bàn tay bay vào, trong đầu hạ nhân Bạch phủ kia tức thì chớp qua một đạo linh quang, nhịn không được thất thanh kêu lên:
- Thiếu gia, ngươi là Nhạc thiếu gia!
Không đáp lời, Bạch Nhạc lửng thững bước vào trong phủ.
Chớp mắt, trọn cả Bạch phủ đều loạn.
Tin tức truyền đi như gió, một ít lão nhân Bạch phủ vội chạy ra nghênh đón, trên dưới Bạch phủ khoái tốc chìm trong bầu không khí vui mừng.
Những hạ nhân mấy năm gần đây mới vào phủ, chưa từng thấy qua, lúc này cũng đều hưng phấn sáp đến gần, muốn xem xem vị chủ nhân truyền kỳ kia đến cùng có bộ dạng như thế nào.
Đối với bọn hắn mà nói, có thể làm kẻ hầu trong Bạch phủ, có thể tận mắt thấy một lần vị Bạch phủ chủ danh chấn thiên hạ kia, chính là chuyện đáng để khoe khoang cả đời.
- Tiểu Nhạc!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Thanh Nhã cũng đã chạy tới, nháy mắt khi vừa thấy rõ Bạch Nhạc, lập tức nước mắt rơi như mưa!
- Thanh Nhã tỷ!
Nhìn người quen biết trước mặt, vành mất Bạch Nhạc bất giác đỏ lên.
Bạch Thanh Nhã chỉ là một người bình thường, chín năm trôi qua, Bạch Thanh Nhã đã từ cô nương vừa mới hai mươi tuổi, biến thành mỹ phụ ba mươi, mặc dù vẫn mỹ mạo vô song, lại đã hơi có chút khác biệt với bộ dạng trong ký ức của Bạch Nhạc.
Ôm chặt lấy Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nhạc, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ? Tỷ tỷ tưởng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
- Làm sao có thể, tiểu Nhạc làm sao bỏ được.
Trên mặt lộ ra ý cười, Bạch Nhạc cầm lấy tay Bạch Thanh Nhã, đặt ở trên mặt mình:
- Không tin ngươi niết ta một cái, xem xem có thật hay không.
Ngón tay có chút run rẩy, Bạch Thanh Nhã nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Bạch Nhạc, nước mắt không ngừng rơi xuống:
- Tiểu Nhạc của ta chẳng chút thay đổi nào cả, vẫn giống hệt khi nhỏ ... Tỷ tỷ lại già rồi.