- Nói lung tung, Thanh Nhã tỷ sao già được!
- Ngươi a, miệng lưỡi vẫn trơn tru!
Trên mặt lộ ra một tia tức giận, vươn tay đánh nhẹ lên đầu Bạch Nhạc, chỉ là ý cười nơi khóe miệng Bạch Thanh Nhã thì vẫn không cách nào che giấu được.
Nhìn vào Bạch Thanh Nhã và Bạch Nhạc, dù là Bạch Cốt phu nhân cũng không khỏi lạc hậu mấy bước, không nguyện can nhiễu trường cảnh ấm áp trước mặt.
Ngay đúng lúc đó, Tô Nhan nhận được tin tức cũng đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về.
Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã mới vừa ngồi xuống, hạ nhân còn chưa kịp dâng trà, Tô Nhan cũng đã đến.
- Công tử!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan không nhịn được rơi lệ.
- Đang yên đang lành khóc cái gì, ta không phải đang yên đang lành đây sao?
Gặp lại Tô Nhan, trên mặt Bạch Nhạc cũng lộ ra ý cười ấm áp, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Thấy công tử trở về, ta cao hứng.
Cúi người hành lễ, tròng mắt Tô Nhan đỏ hồng, đáp nói.
- Ngồi, nhanh ngồi! Lúc ngươi không ở đây, đều là tiểu Nhan với ta, như người trong nhà cả thôi.
Bạch Thanh Nhã tỏ ý Tô Nhan ngồi xuống ở bên cạnh, cười lên nói.
- Thục Nghi, ngươi cũng tới ngồi, đây là Thanh Nhã tỷ, ngươi gặp qua rồi.
Ngẩng đầu, thấy Bạch Cốt phu nhân đứng ở ngoài phòng, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
Đổng Thục Nghi, đây mới là tên của Bạch Cốt phu nhân.
Lúc này, Bạch Nhạc không gọi Bạch Cốt phu nhân mà trực tiếp gọi nàng tên, đồng nghĩa với, cũng như Tô Nhan, hắn đã xem nàng là người nhà.
Lần nữa nghe được Bạch Nhạc gọi tên mình, Bạch Cốt phu nhân khẽ cắn môi, trên mặt hơi có chút nóng lên, theo lời đi tới, cúi người hành lễ với Bạch Thanh Nhã.
- Gặp qua Thanh Nhã tỷ!
…
Mấy người ăn một bữa cơm ấm áp, lâu ngày gặp lại, tựa hồ nói không hết chuyện, nguyên đêm không ai ngủ cả, cứ thế một mực tán gẫu suốt đêm trong Thính Hương Thủy Tạ.
Vô luận Bạch Nhạc hay Bạch Cốt phu nhân cũng đều rất lâu chưa từng có cảm nhận tương tự, hệt như người bình thường, ấm áp mà đơn giản.
Đáng tiếc, ấm áp này chỉ duy trì được mỗi một ngày.
Hôm sau, trời vừa sáng, sau khi đưa Bạch Thanh Nhã đi nghỉ ngơi, Bạch Nhạc liền ly khai Bạch phủ.
Đám người Bất Tử Thanh Vương còn đang chờ, hiện tại có quá nhiều chuyện cần phải Bạch Nhạc đi xử lý.
Chuyện muốn đả thông thông đạo, Bạch Nhạc không hề giấu giếm, trực tiếp nói cho Bất Tử Thanh Vương và đám cao thủ đi ra từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới được biết, trên thực tế, chuyện này cũng cần bọn hắn trợ giúp.
Quan hệ tới tồn vong của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, tất cả mọi người đều có trách nhiệm không thể chối từ, không có bất kỳ người nào cự tuyệt cả.
Chẳng qua, tin tức được đến từ Thanh Nhan, Bạch Nhạc lại không nói với bất kỳ ai.
Chuyện này quá lớn, hơn nữa nhất thời không cẩn thận liền sẽ dẫn phát khủng hoảng, tạm thời không nên công khai cho chúng nhân, chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
- Công tử, tin tức ngươi trở về đã truyền ra, hiện giờ người tam đại thiên tông đều muốn gặp ngươi.
Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng nói.
Sau sự kiện náo động ở Đạo Lăng Thiên Tông, chuyện Bạch Nhạc trở về đã truyền khắp thiên hạ.
Nếu nói, trước đây có cường giả thần linh tọa trấn, tam đại thiên tông đã không quá để Bạch Nhạc vào trong mắt, như vậy tùy theo trận chiến Đạo Lăng Sơn, dù là cường giả thần linh đứng sau lưng bọn hắn cũng không thể không chính thị Bạch Nhạc.
Đám người Bất Tử Thanh Vương trở về, nhiều cường giả Hóa Hư như vậy đều thành người Thanh châu, dù đưa mắt khắp toàn thiên hạ, Thanh châu cũng đã là một cỗ thế lực cực kỳ khủng bố.
Ngay cả tam đại thiên tông cũng chưa hẳn có thể đương cự được với Thanh châu.
- Không gặp!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp:
- Ta biết bọn hắn muốn làm gì... Không cần để ý bọn hắn, giờ nói chuyện với bọn hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cường giả thần linh đều đang bị nhốt ở trong bí tàng không gian, lúc này, tam đại thiên tông tự nhiên phải hạ thấp tư thái, nhưng một khi Thế Giới Chi Tâm quay về bản nguyên, những cường giả thần linh kia đi ra từ trong bí tàng không gian, bọn hắn tự nhiên sẽ mang một bộ sắc mặt khác.
Đối với những cường giả thần linh kia, Bạch Nhạc không ký thác bao nhiêu hi vọng.
Rốt cục vẫn phải nói chuyện bằng thực lực, giờ có nói gì cũng không ý nghĩa, không bằng dứt khoát ai cũng không gặp, đợi sau khi quy tắc thiên địa lần nữa khôi phục lại đi đàm phán với đối phương.
- Phía Đại Càn Vương Triều cũng có tin tức truyền đến, nói muốn ngươi tới vương thành một chuyến.
Nhắc đến Đại Càn Vương Triều, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc mất một lúc, nhưng lát sau vẫn lắc đầu nói:
- Vâng!
- Việc này Tô Nhan ngươi và Thanh Vương thương lượng xử lý, tận hết khả năng chỉnh hợp lực lượng đang có trên tay chúng ta! Vô luận lúc nào, lực lượng càng mạnh, lời nói mới càng có trọng lượng, điểm này, vạn cổ không biến.
- Yên tâm đi, những việc vặt này không cần ngươi bận tâm.
Gật gật đầu, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói:
- Hiện tại điều ngươi cần làm là xử lý tốt quan hệ với Thần Nữ, tận hết khả năng đề thăng thực lực ... Chúng ta ai cũng không ngờ lại có nhiều cường giả thần linh còn sống như vậy, nếu không có được lực lượng đương cự với những cường giả thần linh này, vô luận chúng ta làm bao nhiêu chuẩn bị đều thành vô nghĩa.