- Ta hiểu!
Gật đầu, Bạch Nhạc lập tức mở miệng nói:
- Trước lúc trở về, ta đi Đông Hải một chuyến, triệt để luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung, à, Quảng Hàn Thiên Cung cũng là một bí tàng không gian, nơi đó có thể làm đường lui sau cùng của chúng ta! Nếu thế cục đến mức không thể vãn hồi, có thể để chúng nhân tiến vào Quảng Hàn Thiên Cung, như vậy mặc dù ta không địch lại thì cũng có dư địa để quay vần.
Lời này lập tức được đến tất cả mọi người tán đồng.
Đối mặt cường giả thần linh, chỉ có bán thần như Bạch Nhạc mới đủ khả năng quay vần, nếu có thể bảo vệ được những người khác, chí ít liền nhiều thêm một phần bảo chứng.
- Còn có một việc, ta tưởng muốn thương lượng một phen với chư vị.
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói.
- Chuyện gì?
Bất Tử Thanh Vương hơi có chút kinh ngạc hỏi.
- Cố Vong Tình!
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói rằng.
- Lúc đi ra từ trong tiểu thế giới, ta nhìn thấy Cố Vong Tình...
Kể lại một lượt đối thoại giữa mình và Cố Vong Tình khi đó, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Chư vị phải nhớ kỹ, đương sơ Cố Vong Tình đã lừa gạt chúng ta một lần, giờ đây, có nên tin tưởng hắn hay không, chư vị cũng không ngại đề ý kiến xem.
- Đương nhiên, ta tất phải thừa nhận, giả như Cố Vong Tình có thể toàn lực tương trợ, chí ít sẽ nhiều thêm hai phần nắm chắc!
- Không được! Cố Vong Tình tu hành Vong Tình Thiên Công, sớm đã không có tình tự như của người thường, đối với hắn mà nói, mọi cam kết đều chẳng nghĩa lý gì cả ... Không thể lần nữa tin tưởng hắn.
Bạch Nhạc vừa mới dứt lời, Bất Tử Thanh Vương lập tức tỏ rõ thái độ.
- Trước ngươi làm không sai, hiện nay điều cần làm là ổn định hắn cái đã! Chẳng qua... Hắn không giảng tín nghĩa, chúng ta cũng không nhất định phải khách khí! Nửa tháng sau, nếu hắn dám đến, chúng ta liên thủ chém giết hắn trước!
Trong mắt Đinh lão tóe xạ sát cơ, trầm giọng mở miệng nói.
Cái chết của Giang Nhược Hư, Hàn Tinh có thể nói đều có liên quan cực lớn tới Cố Vong Tình, chúng nhân Quan Lan tự nhiên vô cùng cừu thị Cố Vong Tình.
Cộng thêm Cố Vong Tình bội phản, suýt nữa khiến tất cả mọi người bỏ mạng ở trong tay Hải Thần, bằng với nhiều thêm mấy phần hận ý, đến lúc này, tự nhiên sẽ không đứng ra nói chuyện cho Cố Vong Tình.
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần hắn dám đến, chúng ta tìm cơ hội chém giết hắn!
- Phải nên như thế!
Thương nghị xong việc này, Bạch Nhạc để chúng nhân tán đi, sau đó mới quay sang Tô Nhan nói:
- Thanh châu bên này tạm thời giao cho các ngươi, ta tưởng muốn đi về Linh Tê Kiếm Tông một chuyến.
Bản thân Bạch Nhạc vốn là người niệm cựu.
Linh Tê Kiếm Tông có quá nhiều hồi ức thuộc về hắn, với tình hình bây giờ, hắn tự nhiên cũng muốn che chở cho Linh Tê Kiếm Tông.
Huống hồ, Lục Hi Nhi vẫn đang ở trong Linh Tê Kiếm Tông.
Lục Hi Nhi là đệ tử đầu tiên mà Bạch Nhạc thu nhận, nhiều năm như vậy không gặp, Bạch Nhạc cũng muốn xem xem tiểu nha đầu kia, tận lực giúp nàng đi được càng xa.
- Yên tâm đi, Linh Tê Kiếm Tông không gặp phiền toái gì đâu, hiện nay phát triển cũng rất không sai ... Chẳng qua, đối phương chưa hẳn đã chịu đến Thanh châu! Ngươi muốn trở về xem xem cũng tốt, tiểu Hi Nhi đã lớn rồi, giờ trở về, sợ rằng ngươi chưa hẳn đã nhận ra.
Cười nhẹ một tiếng, Tô Nhan hiểu được tâm tư của Bạch Nhạc, mỉm cười nói.
- Đúng vậy ... Giờ ta mới thực sự hiểu được, một khi bước lên con đường tu hành, thời gian... Thật khác xa với phàm nhân.
Gật gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Đúng rồi, trừ tiểu Hi Nhi thì còn có tỷ tỷ kia của nàng nữa... Người ta mấy năm nay vẫn một mực chờ ngươi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nhịn không được trêu ghẹo nói.
Nhắc tới chuyện này, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ một tiếng, vuốt vuốt sống mũi, có chút đành chịu nói:
- Xem ra thanh danh háo sắc này của ta thật không rửa sạch được.
- Ai bảo ngươi nơi nơi lưu tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, khanh khách!
Liếc mắt lườm Bạch Nhạc một cái, Tô Nhan cười khanh khách ra tiếng, trêu đùa nói.
…
Nơi nơi lưu tình, trêu hoa ghẹo nguyệt!
Đánh giá như thế rơi trên đầu Bạch Nhạc, đúng thật khiến hắn có chút ủy khuất.
Ai mà ngờ, bên người có nhiều mỹ nữ như vậy vờn quanh, nhưng trên thực tế, trừ lần đương sơ ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông kia, Bạch Nhạc chưa từng đi quá giới hạn với bất kỳ người nào?
Trừ Tô Nhan và Bạch Thanh Nhã ra, Bạch Nhạc không nói qua với ai khác, cứ vậy yên ắng ly khai Thanh châu.
Từ Thanh châu đến Linh Tê Kiếm Tông, đối với Bạch Nhạc trước đây khi chỉ là đứa nhóc mà nói thì xa xôi cơ hồ muốn nửa cái mạng của hắn.
Nhưng đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, chỉ cần hắn nguyện ý, chớp mắt liền tới.
Đến hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc có chút thổn thức, trong lòng không khỏi cảm khái, nhất thời nổi hứng, không lấy dung mạo vốn có tiến vào Linh Tê Kiếm Tông, mà dùng Thiên Cơ Biến, huyễn hóa thành bộ dạng chính mình khi còn thiếu niên, lúc vừa mới đến Linh Tê Kiếm Tông.
Đương sơ khi Bạch Nhạc tiến vào Linh Tê Kiếm Tông thì mới chẳng qua mười tuổi, căn bản không dẫn lên bất kỳ người nào chú ý.