Giờ lần nữa biến ảo về lại bộ dạng lúc mười tuổi, trừ Bạch Thanh Nhã ra, trên đời này, sợ rằng căn bản không có bất kỳ người nào có thể nhận ra Bạch Nhạc được.
Cứ vậy với bộ dạng đứa trẻ gầy yếu, quần áo tả tơi, Bạch Nhạc lảo đảo bước ra hậu sơn, đi tới trước sơn môn Linh Tê Kiếm Tông.
- Đứa trẻ này ở đâu ra?
Nhìn thấy Bạch Nhạc, đệ tử thủ sơn Linh Tê Kiếm Tông không khỏi hơi có chút kinh ngạc, đánh giá bốn phía một lượt, xác thực không có người khác, lúc này mới ngăn lại Bạch Nhạc.
- Nhóc, ngươi là ai, từ đâu tới?
Đệ tử nói chuyện với Bạch Nhạc chẳng qua chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, thực lực cũng gần gần mới tu ra linh khí, tính là đệ tử thuộc hàng dưới chót.
- Đại ca ca, ta đến từ Thanh châu, ta cũng có thể bái nhập tông môn tu hành giống như các ngươi được không?
Nhìn vào đối phương, Bạch Nhạc nhỏ giọng mở miệng nói, trong mắt tràn đầy vẻ mong ước.
Bộ dáng này không phải Bạch Nhạc giả bộ đi ra, trước đây lúc hắn đến Linh Tê Kiếm Tông đúng thật cũng từng như thế này.
Đáng tiếc, khi đó hắn bị một cước đá văng đi ra, trong đói khổ lạnh lẽo quỳ suốt ba ngày ba đêm trước sơn môn Linh Tê Kiếm Tông, đến lúc sắp chịu hết nổi mới được một tên tạp dịch có ý tốt thu lưu, trở thành tạp dịch cho Linh Tê Kiếm Tông.
- Hài tử này, đừng có bịa đặt, Thanh châu xa như vậy, ngươi làm sao qua đây được.
Lắc lắc đầu, đệ tử kia trầm giọng nói:
- Ngươi xuống núi đi.
- Ta không nói sai, ta thực sự đến từ Thanh châu.
Bạch Nhạc lần nữa mở miệng nói, trên mặt hiện đầy vẻ quật cường.
- Trương sư đệ, đừng làm khó trẻ nít làm gì, ngươi xem xem, giày trên chân hắn đều bị mài hỏng.
Lúc này, một tên đệ tử khác đi tới, ngăn lại đối phương, cúi người mềm giọng nói:
- Tiểu đệ đệ, không phải mỗi người đều có thể tu hành, ta đưa ngươi xuống núi, được không?
- Ta muốn thử xem.
Bạch Nhạc kiên trì nói.
Thấy được thái độ kiên định đó của Bạch Nhạc, đệ tử kia không khỏi hiện vẻ khó xử.
Hắn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà thôi, căn bản không có tư cách thu người nhập môn, nhưng giờ thấy được bộ dạng thực sự quá mức đáng thương của Bạch Nhạc, trong lòng không khỏi sinh ra một tia thương hại.
- Nghiêm sư huynh, nếu ngươi thật muốn giúp hắn, không ngại mang hắn đi tìm Lục tiên tử thử xem.
Một đệ tử khác xen lời nói:
- Lục tiên tử lòng dạ bồ tát, nói không chừng sẽ giúp hắn, chí ít cũng có thể trắc thí tư chất cho hắn, nếu thật có thể tu hành, Lục tiên tử lên tiếng, thu hắn vào tông môn không khó, dù không được, Lục tiên tử tỷ tỷ muốn an trí cho một đứa trẻ như thế này ở Duyện châu cũng không thành vấn đề.
- Trương sư đệ nói phải.
Gật gật đầu, đệ tử họ Nghiêm kia quay sang Bạch Nhạc nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì?
Nhìn ý cười ôn hòa trên mặt đối phương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cảm thấy ấm áp.
Mấy năm qua đi, Linh Tê Kiếm Tông quả nhiên đã hoàn toàn khác với trước đây.
Thử nghĩ mà xem, giả như trước đây lúc mình tới, người gặp không phải là tên chủ quản ác độc Cát Chí Dương, mà là hai đệ tử bình thường như trước mặt, có lẽ cuộc đời hắn đã hoàn toàn đổi khác.
Chỉ là, thế sự vô thường, ai có thể nói rõ ràng, chuyện này đến cùng là tốt hay xấu?
Bạch Nhạc một mực nói bản thân không tin số mệnh, nhưng lần này hắn nổi hứng, muốn lần nữa lấy cảnh ngộ như trước để tới Linh Tê Kiếm Tông, lại khiến hắn được một phen cảm nhận lực lượng của vận mệnh.
Thanh Nhan nói, duyên tới duyên đi, chẳng qua chỉ là ảo cảnh, bây giờ Bạch Nhạc hồi tưởng lại, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Ta tên Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc, cái tên này quả thật hết sức bình thường.
Thiên hạ không biết có bao nhiêu người gọi bằng cái tên này, hai đệ tử kia tự nhiên cũng sẽ không liên tưởng đứa bé trước mắt với Bạch Nhạc danh chấn thiên hạ.
- Đúng là xảo hợp ... Tiểu gia hỏa này không ngờ lại trùng tên với Bạch phủ chủ, Lục tiên tử là đệ tử Bạch phủ chủ, chỉ bằng vào tên này, tiểu gia hỏa liền có thể được đến một phần thu hoạch không sai.
Nghe được câu trả lời của Bạch Nhạc, đệ tử họ Nghiêm kia nhịn không được cười lên.
Có hắn dẫn đường, chẳng qua không đến nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã đi đến dưới Thiên Tâm Phong.
Song đệ tử họ Nghiêm kia chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn, tưởng muốn gặp được Lục Hi Nhi không phải chuyện dễ dàng, cũng không biết qua mấy người truyền lời, chờ tận hơn một canh giờ dưới núi, rốt cục mới dẫn theo Bạch Nhạc bước lên Thiên Tâm Phong.
- Đệ tử ngoại môn Nghiêm Khoan bái kiến Lục tiên tử!
Mới vừa thấy được bóng lưng Lục Hi Nhi phía xa xa, đệ tử họ Nghiêm kia lập tức vội vàng quỳ xuống.
Lục Hi Nhi đứng dưới một gốc cây, một thân váy dài xanh nhạt, cả người hơi có vẻ phiêu miểu, mặc dù đưa lưng về phía này, song vẫn lộ ra một loại mỹ cảm khó mà diễn tả bằng lời.
Nhìn vào Lục Hi Nhi, thần tình Bạch Nhạc thoáng có chút ngẩn ngơ.
Tiểu nha đầu đương sơ giờ đã duyên dáng yêu kiều, trở thành một mỹ nhân chân chính, vẻ non nớt xưa kia sớm đã tuột đi, thay vào đó là phong thái xuất trần.