- Nhờ phúc thiếu điện chủ, chúng ta còn chưa chết sạch.
Trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, Đinh lão cười lạnh đáp nói.
Mặc dù hiện giờ Cố Vong Tình đã chính thức trở thành điện chủ Chúng Tinh Điện, nhưng với đám người Đinh lão thì vẫn chỉ nhận thân phận thiếu điện chủ.
- Xem ra trong lòng chư vị còn có khúc mắc với ta.
Không chút nào để ý, Cố Vong Tình cười nhẹ nói:
- Chúng Tinh Tiểu Thế Giới sắp bị diệt tới nơi, chính là lúc cần chúng ta liên thủ với nhau, giờ đây, bất kỳ ân oán cá nhân nào cũng phải tạm thời gác sang một bên, dù chư vị muốn tính sổ với ta, vậy thì cũng nên đợi qua được kiếp này cái đã, đúng không nào?
Mặc dù trước đây Bạch Nhạc không giải thích cho Cố Vong Tình chuyện muốn đả thông đường hầm không gian, nhưng Bạch Nhạc tụ tập nhiều cao thủ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới như vậy về đây, mục đích là gì, quả thực không cần nói cũng biết, làm gì còn cần phải đoán.
- Cố Vong Tình, ngươi cho rằng, chúng ta còn sẽ tin tưởng ngươi?
Đinh lão lạnh giọng mắng nói:
- Quốc sư, Giang tiên sinh lòng mang thiên hạ, cũng đều là trưởng bối của ngươi, nhưng ngươi thì sao? Ngươi vì lợi ích cá nhân, không tiếc hại chết bọn hắn! Nói không giữ lời, dày mặt vô sỉ, với hành vi chẳng khác gì súc sinh đó ... Còn mong đợi chúng ta tin tưởng vào loại lòng lang dạ sói như ngươi?
Phen lời này không chỉ Đinh lão mắng thống khoái, đồng thời cũng mắng ra tiếng lòng của những cao thủ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới tại trường.
Vô luận trước đây ở trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đứng ở lập trường thế nào, bây giờ đối mặt Cố Vong Tình, trong lòng ai nấy đều không khỏi tràn ngập chán ghét và cừu hận.
Nếu không phải nhờ có Tân Gia Minh liều mình cứu giúp, có lẽ bọn hắn sớm đã chết trong bí tàng không gian, làm gì còn sống được tới hôm nay.
Chỉ cần nghĩ đến hành vi bội phản không chút do dự của Cố Vong Tình trước đây, hận thù này liền tuyệt đối không cách nào tiêu tán.
- Cho nên... Chư vị muốn ở ngay chỗ này, trước một bước phân ra sinh tử với ta?
Cười lạnh một tiếng, Cố Vong Tình không đáng hỏi ngược lại.
Trong lúc nói chuyện, cổ tay khẽ lật, Chúng Tinh Thần Kiếm hiện ra nơi tay, một mạt thần quang nhắm thẳng đến chúng nhân.
Dù chỉ có một mình, nhưng trên thân Cố Vong Tình vẫn lộ ra sát khí hung hãn, nháy mắt liền khiến nhịp thở của chúng nhân tại trường không khỏi thoáng ngưng trệ!
Thực lực đến cảnh giới nhất định, ưu thế về nhân số liền không còn trọng yếu như trước.
Nếu thật đánh lên, tuy Cố Vong Tình có khả năng sẽ chết, nhưng những người này cũng tất phải trả giá thảm trọng, thậm chí chết quá nửa cũng không điều gì quá mức hiếm lạ.
Quan trọng hơn là, bản thân những người này vốn được Bạch Nhạc tìm đến để trợ giúp hắn đả thông đường hầm không gian, một khi liều đến lưỡng bại câu thương với Cố Vong Tình, sợ rằng tỷ lệ thành công khi đả thông đường hầm không gian sẽ bị hạ thấp.
- Cố Vong Tình, ngươi đánh giá quá cao chính mình.
Lắc đầu, Bạch Nhạc bước ra trước một bước, bình tĩnh mở miệng nói:
- Muốn giết ngươi, một mình ta là đủ rồi.
Khẽ nhướng mày, Cố Vong Tình nhìn vào Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Bạch phủ chủ danh chấn thiên hạ, ta tự nhiên không là đối thủ, chẳng qua... Bạch Nhạc, ngươi nghĩ xem, ta đã dám đến, chẳng lẽ không làm ra bất kỳ chuẩn bị nào?
Ba chữ Bạch phủ chủ vừa ra, trong lòng Bạch Nhạc bỗng chợt sinh ra một tia dự cảm chẳng lành.
Trước đó hắn đúng thật đã động sát khí, mặc dù sức uy hiếp của Cố Vong Tình không nhỏ, nhưng có nhiều cao thủ như vậy tương trợ, Bạch Nhạc vẫn tự tin có thể lấy đại giá nhỏ nhất chém giết Cố Vong Tình, rốt cuộc, thực lực bản thân hắn vốn mạnh hơn hẳn Cố Vong Tình.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho hết thảy phải là Cố Vong Tình chỉ có một thân một mình.
- Bạch phủ chủ và Đạo Lăng Thánh Nữ tình sâu nghĩa nặng, lẽ nào không hiếu kỳ, tại sao đến cái lúc này rồi mà vẫn không thấy nàng tới hỗ trợ?
Oanh!
Câu này lập tức khiến Bạch Nhạc sát khí sôi trào!
Thẳng cho tới nay, Vân Mộng Chân vẫn luôn là nghịch lân của Bạch Nhạc, ai đụng người đó chết.
- Đừng kích động, nàng vẫn yên lành ở Đạo Lăng Sơn, có Lăng Tiên, ta không thương hại được đến nàng.
Cười nhạo một tiếng, Cố Vong Tình nói tiếp:
- Chẳng qua, nếu ta có gì bất trắc, vậy thì khó mà nói trước được ...
Thoáng dừng một lát, không đợi Bạch Nhạc mở miệng, Cố Vong Tình đã chủ động tiếp lời.
- Nói trắng ra! Không chỉ Đạo Lăng Thiên Tông, tam đại thiên tông, ta đều đã đi qua.
Khẽ nhướng mày, Cố Vong Tình thản nhiên nói tiếp:
- Không có thù oán gì là không cởi bỏ được, người còn sống, vĩnh viễn quan trọng hơn người đã chết!
- Ta vô ý đối địch với các ngươi, sau khi đi ra, người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới cũng nên cần có người dẫn dắt! Chúng Tinh Điện và tam đại thiên tông liên thủ, cùng nhau chủ đạo mới là xu hướng đại thế. Vẫn câu nói kia, ta có thể giúp các ngươi, thậm chí, tam đại thiên tông cũng sẽ ra tay tương trợ... Vô luận có khó khăn gì, ta tin tưởng, nhiều người như vậy liên thủ hẳn sẽ có thể giải quyết được! Dù thật có cừu hận nào đó không giải được, cũng có thể đợi vượt qua kiếp này hẵng phân ra sinh tử.