Nhìn vào Cố Vong Tình, Thần Nữ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ngươi chưa từng nhập tình, nói gì đến vong tình! Từ lần đầu tiên phát hiện ngươi tu hành Vong Tình Thiên Công, ta đã biết, ngươi không tu thành được vô thượng thiên công!
- ...
Sắc mặt khó coi dị thường, Cố Vong Tình có tâm muốn phản bác, nhưng khăng khăng lại không thốt được nửa lời.
- Chúng Tinh Điện ngu xuẩn, trước nay chưa từng rõ ràng vô thượng thiên công đồng nghĩa với cái gì, tưởng muốn dùng ngươi làm thủ đoạn để bồi dưỡng ra một người tuyệt tình tuyệt tính, sau đó tu luyện thiên công bậc này, ngay từ mới đầu đã sai rồi!
Lạnh lùng nhìn vào Cố Vong Tình, từng câu từng chữ của Thần Nữ như mũi đao đâm thẳng vào tim gan:
- Ngươi chính là một tên phế vật, bắt đầu từ ngày ngươi được sinh ra, được chọn làm đạo tử tu hành Vong Tình Thiên Công, liền đã quyết định một đời bi ai của ngươi.
- Trước nay ngươi chưa từng hiểu, thế nào là sướng vui đau buồn, thế nào là yêu hận đan xen, thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ... Phế vật như vậy, nếu đều có thể tu thành Vong Tình Thiên Công, vậy vô thượng thiên công này chẳng phải quá không đáng.
- Ta không tin!
Trong mắt chớp qua vẻ điên cuồng, Cố Vong Tình khàn cả giọng giận dữ hét lên:
- Ta trời sinh đạo thể, sinh ra chính là đạo tử! Ta cao cao tại thượng, không cần có bất kỳ tình tự gì, tất cả các ngươi đều phải quỳ bái với ta!
- Thần Nữ, người sợ hãi là ngươi! Ngươi sợ hãi ta trưởng thành, sợ hãi ta tu thành Vong Tình Thiên Công, ngươi muốn giết ta, là bởi vì ngươi sợ ta, ha ha ha ha! Thần linh cái gì, chẳng qua là kẻ đáng thương khiếp đảm mà thôi, ta không sợ ngươi! Ta không sợ ngươi!
Chỉ vào Thần Nữ, tình tự Cố Vong Tình đã triệt để thất khống.
Trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, Thần Nữ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Dù có là Vong Tình tiên nhân phục sinh, gặp ta, cũng phải xưng một tiếng Thần Nữ! Ngươi tính là cái thá gì?
- ...
Nhìn vào biểu tình khinh miệt kia của Thần Nữ, Cố Vong Tình rất rõ ràng, sợ rằng những gì Thần Nữ đang nói mới là tình hình thực tế.
Nhưng càng là như vậy, trong lòng hắn lại càng cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi đến mức tận cùng, liền sẽ hóa thành phẫn nộ và điên cuồng.
Cố Vong Tình bước ra trước một bước, trong tay cầm theo chúng tinh chi kiếm hung hãn chém tới Thần Nữ.
Thực lực bán thần triệt để bạo phát ra, như lưu tinh hung hăng đụng tới.
Dù là Bạch Nhạc, thấy được một kiếm này, mí mắt cũng không khỏi theo đó hơi nhảy.
Giả như một kiếm này của Cố Vong Tình chém về phía hắn, sợ rằng hắn chưa hẳn đã ngăn đỡ được, đây là một kích tuyệt mệnh, dù hắn có thể tiếp được thì tất cũng phải trả giá thảm trọng.
Đáng tiếc, người Cố Vong Tình chọn nhắm đến lại là Thần Nữ, chân thân đã thức tỉnh, thực lực đã khôi phục.
- Định!
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Vong Tình một cái, Thần Nữ gần gần chỉ nhẹ nhàng đưa ra một ngón tay, trong miệng phun ra một tiếng.
Nháy mắt, Cố Vong Tình đang khí thế hung hung bỗng chợt bị một chỉ kia cường hành cố định lại giữa trời!
Quang mang màu xanh thẳm phủ xuống, Cố Vong Tình hệt như tên hề bị định trụ trên không trung, mặc cho hắn có bao nhiêu lực lượng, cũng căn bản không thể cựa quậy mảy may.
Chứng kiến cảnh đó, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên co rụt lại!
Thủ đoạn như thế, người bên ngoài chưa hẳn có thể nhận ra, nhưng hắn lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Định Hải Thần Quang!
Đây rõ ràng là thần thông của Hải Thần, nhưng giờ đây lại được thi triển ra từ trong tay Thần Nữ, thậm chí còn như hạ bút thành văn, có vẻ nhẹ nhàng thuận sướng hơn cả lúc Hải Thần thi triển.
Tâm niệm điện chuyển, rất nhanh Bạch Nhạc đã kịp hồi thần.
Thần Nữ lấy giết chóc để khôi phục thực lực, hiển nhiên là nhờ thôn phệ lực lượng Hải Thần mới chính thức khôi phục lại.
Trước đó, Thần Nữ nói chúng nhân bên trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đều là nàng tự tay chém giết, Bạch Nhạc không tin.
Nhưng giờ đây, Bạch Nhạc lại ẩn ẩn ý thức được, sợ rằng Thần Nữ chưa hẳn đã vọng ngôn.
Vong Tình Thiên Công, Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, đều được Thần Nữ xưng là vô thượng thiên công, có thể tưởng tượng, thiên công cỡ này mới là truyền thừa đỉnh cấp nhất, người sáng chế những công pháp kia mới là tồn tại đỉnh nhọn ở thời đại thượng cổ.
Vừa nãy Thần Nữ mới nói, dù là Vong Tình tiên nhân phục sinh cũng phải xưng nàng một tiếng Thần Nữ.
Lời này sợ rằng không phải là nói hươu nói vượn.
Nói cách khác, vị Thiên Đạo chi nữ này, ngày xưa e là nhân vật vô địch thực lực tương đương cỡ Thần Tôn, Vong Tình tiên nhân.
Như vậy, Thần Nữ tu hành lại là công pháp gì?
Loại năng lực giết chết đối phương liền có thể thi triển thần thông của đối phương như thế, sợ rằng mới là điểm đáng sợ nhất của Thần Nữ?
Thần Nữ hiển nhiên không biết trong lòng Bạch Nhạc đang nghĩ gì, cũng căn bản không quan tâm.
Sau khi khôi phục thực lực, Thần Nữ không cần phải có bất kì cố kỵ nào nữa, vô luận đối mặt ai, nàng đều không cần tiếp tục ngụy trang thỏa hiệp.
Vẫy tay một cái, Chúng Tinh Thần Kiếm trong tay Cố Vong Tình lập tức bay đến tay Thần Nữ.
Nhìn xuống Chúng Tinh Thần Kiếm, khóe miệng Thần Nữ nhếch lên ý cười băng lãnh.