Không hề bực bội, Bạch Nhạc cứ vậy nhấp hết chén rượu, lúc này mới nói tiếp:
- Tha hương ngộ cố trí, vốn là chuyện vui trong đời, Dạ huynh cần gì phải xa lánh như thế.
Đám người Kỳ Phong Động không nhận ra thanh niên này, nhưng Bạch Nhạc há lại có thể không nhận ra.
Mặc dù địch bạn khó phân, nhưng nói thế nào cũng tính là cố nhân.
U Minh Tông, Dạ Thần Hi!
- Nghe đồn ngươi đi vương thành.
Dạ Thần Hi lạnh lùng mở miệng nói.
U Minh Tông chính bị Đại Càn Vương Triều tiêu diệt, hơn nữa người khởi xướng còn là Bất Tử Thanh Vương, giờ Thanh Vương còn đang ở trong Thanh châu, Dạ Thần Hi tự nhiên khó mà có thái độ dễ nhìn khi đối mặt Bạch Nhạc.
Trước đây mặc dù giữa hai người cũng tính là có chút quan hệ, nhưng chỉ cần Bất Tử Thanh Vương còn ở Thanh châu, đây đó liền không khả năng thân cận được.
- Không sai, đáng tiếc... Đàm phán không thành.
Bạch Nhạc cũng không che lấp, lại uống một chén, tùy ý đáp nói.
- Cho nên, ngươi tới vì vị kia?
- Ngươi cũng thấy rồi đấy... Đoán chừng lần này chúng ta cùng đường.
Cười nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc tự giễu nói.
Đối với lời này, Dạ Thần Hi hiển nhiên không tin, song cũng không phản bác.
- Nếu ngươi đến vì vị kia, sao lại trở mặt với Kỳ Phong Động?
Bạch Nhạc hiếu kỳ hỏi:
- Hơn nữa, ngươi tựa hồ cũng không có lý do để đến nhờ cậy đối phương?
U Minh Tông sớm đã huỷ diệt, giờ chỉ còn lại mỗi mình Dạ Thần Hi, không vướng không víu.
Tuy chỉ có thực lực Hóa Hư, nhưng với tình hình hiện giờ, hiển nhiên sẽ không có người đi gây khó dễ với hắn, chỉ cần hắn không chủ động dính vào, tự nhiên không có gì nguy hiểm.
- Giết mấy tên súc sinh, còn cần lý do?
Dạ Thần Hi hừ lạnh một tiếng, không đáng đáp nói.
Chỉ là vì sao phải đi gặp vị cường giả thần linh ma đạo kia, hắn lại vẫn không đáp.
- Nếu mục đích tương đồng, không bằng đồng hành?
Một bầu rượu, trước đó Dạ Thần Hi đã uống không ít, mấy chén đi qua, bầu rượu cũng đã thấy đáy, Bạch Nhạc bèn thả chén rượu xuống, nhẹ giọng nói.
- Được!
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Dạ Thần Hi cũng không cự tuyệt.
Mặc dù Bạch Nhạc và Bất Tử Thanh Vương nhập bọn với nhau khiến hắn rất khó chịu, nhưng từ bản chất mà luận, hắn không muốn thừa nhận cũng không được, Bạch Nhạc đích xác là một bằng hữu đáng để giao lưu.
Từ tửu lâu đi ra, Dạ Thần Hi ném xuống một viên linh thạch, tính là tiền thưởng.
Tuy chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể, song vẫn khiến ấn tượng của Bạch Nhạc đối với Dạ Thần Hi tốt lên mấy phần.
- Cực tây Lương châu núi non trùng điệp, cụ thể chỗ nào thì còn chưa rõ ràng lắm.
Đi ra Lương Châu thành, Dạ Thần Hi trầm giọng nói.
Vô luận là Dạ Thần Hi hay Bạch Nhạc thì đều không phải người Lương châu, thậm chí trước kia đều chưa từng tới Lương châu, tự nhiên không ai quen thuộc hoàn cảnh nơi đây.
- Chuyện này thì có gì khó? Chẳng phải ngươi vừa đánh người Kỳ Phong Động ư? Bị đánh, tự nhiên sẽ chạy về nhà báo tin.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tùy ý đáp nói.
- Sư huynh, chúng ta cứ trở về thế này thì biết ăn nói thế nào?!
Mấy tên ma tu bị Dạ Thần Hi dọa lui khi trước, giờ cũng mới vừa đi ra Lương Châu thành.
- Không nói cũng phải nói, trêu chọc tới cường giả Hóa Hư, việc này chúng ta gánh không được ... Huống hồ, thực lực đối phương quá mạnh, tông môn chưa hẳn sẽ trách tội chúng ta.
Tên ma tu cầm đầu kia lắc đầu nói.
- Ngươi nói xem, tên kia rốt cuộc có lai lịch gì?
- Không biết, từ đầu chí cuối hắn chưa từng rút ra binh khí, chẳng nhìn ra được gì cả. Khong bằng không cứ, biết lấy gì để đoán?
- Nhìn tuổi tác có vẻ không lớn hơn chúng ta bao nhiêu... Sao có thể là Hóa Hư, đúng thật quá khoa trương.
- Có gì mà ngạc nhiên? Vị Bạch phủ chủ Thanh châu kia khả năng còn không lớn bằng chúng ta, làm sao có thể so sánh được?
- ... Im xem nào!
Nghe được mấy người này nói đến trên đầu Bạch Nhạc, ma tu dẫn đầu kia lập tức lớn tiếng mắng:
- Muốn chết à? Vị kia cũng là các ngươi có thể nghị luận?
- ...
Câu này khiến trong lòng ai nấy đều không khỏi hơi lạnh.
Bạch Nhạc há có thể cầm đi so sánh với Hóa Hư bình thường, đấy là đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái cả thiên hạ đều phải run rẩy hai hồi.
Nếu không phải cường giả thần linh xuất thế, vị kia liền chính là đệ nhất thiên hạ.
Hơn nữa còn không phải loại một thân một mình, sau lưng còn có được thế lực cực kỳ khủng bố.
- Đi thôi, nếu đối phương đã tới Lương châu, nhất định là nhắm đến vị kia, hắn không tránh qua được Kỳ Phong Động chúng ta.
...
Nơi không xa, Dạ Thần Hi khẽ hừ một tiếng nói:
- Bạch phủ chủ thật không tầm thường, người ta đến cả nghị luận ngươi đều không dám, nơi nào là loại tiểu nhân vật như ta có thể so sánh.
- ...
Vuốt vuốt cánh mũi, Bạch Nhạc đành chỉ biết cười khổ.
Lấy thực lực bọn hắn, đám ma tu này tự nhiên căn bản không phát giác ra được, chỉ là Bạch Nhạc làm sao cũng không thể ngờ lại nghe được mấy câu này.
Từ Lương châu đến Kỳ Phong Động thật ra không tính xa, nếu Bạch Nhạc và Dạ Thần Hi tự mình đi, chỉ chớp mắt liền tới, nhưng đi theo đám ma tu này, vậy lại mất thời gian tận hai ngày.