Điều khiến hắn thực sự hiếu kỳ là, tại sao gia hỏa này lại ở đây, rốt cuộc có liên quan gì với vị cường giả thần linh ma đạo Lương châu vị kia không.
Bên này Bạch Nhạc mới vừa tới xem náo nhiệt, những người kia lại đã không nhịn được động thủ.
Nháy mắt, bảy tám người đồng thời xuất ra đao kiếm, chém về phía thanh niên kia, tựa hồ muốn một kích ở chém đối phương thành thịt vụn.
- Cút!
Mắt nhìn đao phong đối phương chém tới sát người, thanh niên kia khẽ nhướng mày, lạnh giọng quát một tiếng.
Không thấy hắn có động tác gì, gần gần chỉ bằng một tiếng quát khẽ kia, bỗng chợt hóa thành xung kích khủng bố, nháy mắt liền chất gãy binh khí của đám ma tu đang đồng loạt ra tay với hắn.
Cảnh này khiến đám ma tu thốt nhiên biến sắc, trong mắt khó mà ức chế vẻ sợ hãi.
Vốn bọn hắn tưởng rằng đối phương gần gần chỉ là một tên Tinh Cung Cảnh mà thôi, bằng vào ưu thế nhân số, kiểu gì cũng có thể nắm xuống đối phương.
Nhưng đến, giờ đây đến khi thực sự ra tay mới phát hiện, tin tức nhận được trước đó căn bản vô giá trị!
Cả tay đều không giơ lên, quát khẽ một tiếng liền trực tiếp đánh gãy binh khí của bọn hắn, hóa giải một kích liên thủ từ nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả chiếc bàn trước mặt đều không chút tổn hại, đây là thực lực cỡ nào!
Sợ rằng chí ít cũng phải là lão tổ Tinh Hải Cảnh mới được? !
- Người chính đại không làm chuyện mập mờ, nếu các hạ đã dám giết người Kỳ Phong Động chúng ta liền nên lưu lại họ tên! Tuy chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng Kỳ Phong Động không phải không có người!
Ma tu cầm đầu cắn răng đứng ra, trầm giọng quát hỏi.
Thực lực bọn hắn tuy không bằng được đối phương, song gốc gác lại không nhỏ, đặc biệt là mấy năm gần đây, Kỳ Phong Động đã quy thuận vị cường giả thần linh ma đạo kiagiả, tự nhiên hành sự càng thêm tự tin.
- Mấy tên súc sinh mà thôi, giết liền giết, có gì ghê gớm đâu! Còn về ta là ai ... Các ngươi còn chưa đủ tư cách để biết.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, khinh thường đáp nói.
- Các hạ đang xem thường Kỳ Phong Động chúng ta?
- Phải thì thế nào?
Thanh niên vẫn không chút lay chuyển.
- Ha ha, vậy thì lạ thật đấy! Các hạ không phải người Lương châu ta, e rằng còn không rõ ràng quy củ ở đây, sau lưng Kỳ Phong Động chúng ta chính là lão tổ, các hạ đừng có tự ngộ.
Ma tu cầm đầu kia hừ nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng uy hiếp nói.
- Cáo mượn oai hùm?
Cười lạnh một tiếng, thanh niên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tông môn ma đạo quy thuận vị kia có tổng cộng mười ba nhà, Kỳ Phong Động chẳng qua chỉ là tông môn ma đạo yếu nhất trong đó mà thôi, nếu không phải ỷ vào địa lợi, nằm cách bí tàng không gian gần chút, Lương châu sớm đã không có chỗ cho các ngươi đặt chân.
- Đừng nói loại người như các ngươi, dù là động chủ Kỳ Phong Động các ngươi đến đây thì cũng không tư cách uy hiếp được ta.
- ...
Những lời này mới thật khiến đám ma tu kia tê cả da đầu!
Khẩu khí đối phương quá lớn, nơi nào còn là xem thường bọn hắn, thậm chí ngay cả Kỳ Phong Động đều không để vào trong mắt, đây không khả năng là lời mà lão tổ Tinh Hải Cảnh có thể thốt ra được!
Nháy mắt, trong đầu bọn hắn bất giác phù hiện ra một ý niệm khủng bố!
Hóa Hư!
Chỉ có cường giả Hóa Hư mới có được dũng khí và thực lực để miệt thị Kỳ Phong Động.
Có trời cao chứng giám, bọn hắn chẳng qua chỉ là một ít tiểu nhân vật, nơi nào nghĩ đến lại sẽ trêu chọc đến tồn tại Hóa Hư Cảnh.
Răng lợi run rẩy, tên ma tu cầm kia không có gan tiếp tục cường căng, đột nhiên giật lui mấy bước, sau đó mới mở miệng nói:
- Sơn thủy có tương phùng, không quản tiền bối là thân phận gì, đến Lương châu, tự nhiên sẽ có lúc đánh giao đạo với Kỳ Phong Động chúng ta.
- Sao tiền bối không lưu lại một cái tên, nếu thật là cao nhân, Kỳ Phong Động ta tự nhiên hướng tiền bối bồi tội!
- Cút!
Trong mắt chớp động sát cơ, thanh niên kia lần nữa mắng.
Lần này không còn ai dám tiếp lời, cả đám cứ thế u ám rời đi.
….
- Huynh đài, uống một chén rượu được không?
Đám người Kỳ Phong Động kia mới vừa rời đi, căn bản không có bất kỳ người nào dám tiếp cận thanh niên kia, trên lầu bỗng đột nhiên truyền tới tiếng nói, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người.
Khẽ nhíu mày, thanh niên kia theo bản năng định quát đối phương cút đi.
Nhưng mà, ngước mắt nhìn lên, tiếng cút đã đến bên mồm lại bị cường hành nuốt ngược trở về.
Không đợi đối phương hồi ứng, Bạch Nhạc trực tiếp đi thẳng xuống từ trên lầu, bộ dạng thản nhiên như một thư sinh văn nhược.
Tùy ý ngồi xuống bên người thanh niên, Bạch Nhạc cầm bầu rượu và chén, tự châm cho mình một chén, ngửa đầu trực tiếp uống cạn.
- Đã lâu không say rượu... Đáng tiếc, rượu này kém chút.
Dù đây đã là tửu lâu lớn nhất trong thành Lương Châu, song rốt cuộc chỉ làm sinh ý hướng đến đối tượng người phàm và tu sĩ cấp thấp, tự nhiên không khả năng có rượu ngon thực sự.
- Ngươi có thể không uống.
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, thanh niên kia lạnh lùng đáp nói.
- Dạ huynh nói thế thương đến cảm tình lắm.