Hiện nay Trương gia nhìn qua có vẻ hiển hách, nhưng trên thực tế, lại chẳng hề có chút lực lượng nào.
Nếu trước đó đã chọn đứng về phía Càn Đế, hắn liền đã không còn đường lui.
Dù đành chịu, hắn vẫn phải cắn răng cầm thánh chỉ tới mời Bạch Nhạc rời đi.
Liếc mắt nhìn thánh chỉ trong tay đối phương, Bạch Nhạc thậm chí không có hứng thú mở ra để xem.
Hắn biết, đây đúng thật là chuyện chỉ Càn Đế kia mới có thể làm ra được.
Người khác không có lý do làm thế, cũng không có lá gan để làm thế.
Dù đã quyết ý buông bỏ hợp tác với Càn Đế, nhưng chí ít, trước mắt Bạch Nhạc không tính toán trở mặt với Càn Đế.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc rất rõ ràng, giờ mình còn không có được năng lực đương cự với Càn Đế, dù có cự tuyệt gia chủ Trương gia tới đây thì cũng chẳng có bất kỳ nghĩa lý gì.
Vậy nên, Bạch Nhạc cũng không ngăn cản.
Gần gần chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hai chữ nhân quả là điều khó phán đoán nhất.
Nếu đã lựa chọn tiếp lấy nhân quả từ Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc liền biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
- Có đôi lời nói ra hơi có chút tục khí, chẳng qua, ta vẫn phải nói.
- Phong vật trường nghi phóng nhãn lượng (Chuyện còn dài đợi ngày sau mới rõ được)! Trương gia chủ... Chúng ta chờ xem!
Vươn tay khe khẽ vỗ lên vai đối phương, Bạch Nhạc lập tức xoay người rời khỏi Diệp phủ.
Lời này, nhìn như là nói cho Trương gia gia chủ, nhưng trên thực tế, vô luận đối phương hay Càn Đế đều rõ ràng, câu này là đang nói cho ai nghe.
Ngày này, Bạch Nhạc không ở lại thêm, cứ thế bình tĩnh rời khỏi vương thành.
Tựa như chưa từng có gì xảy ra.
…
Lúc đi ra Thanh châu, Bạch Nhạc từng có dự cảm, sự tình sẽ không dễ làm như vậy.
Nhưng hắn cũng hoàn toàn không ngờ, thế cục lại phức tạp vượt xa so với trong tưởng tượng.
Đi vương thành chuyến này, chẳng những không được đến Càn Đế chống đỡ, ngược lại còn thay Diệp Huyền đại sư tiếp lấy nhân quả, cơ hồ triệt để quyết liệt với Đại Càn Vương Triều.
Từ lúc về lại Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc đã dự cảm được, khả năng nhân quả sẽ sản sinh ảnh hưởng rất lớn, giờ đi vương thành một chuyến, hắn càng ý thức được rõ ràng, hung hiểm cất chứa trong đó phức tạp hơn xa tưởng tượng.
Thực lực càng mạnh, những thứ phải gánh chịu lại càng nhiều!
Không phải nói trước đó không có nhân quả, mà là trước đó thực lực không đủ, căn bản không có năng lực để đi gánh nhân quản.
Tựa như nhân quả của Diệp Huyền đại sư.
Nếu Bạch Nhạc vẫn chỉ là Hóa Hư, vậy hắn căn bản không có tư cách bàn điều kiện với Càn Đế bàn, tự nhiên cũng không cần bị bức phải làm ra lựa chọn, không cần gánh chịu phần nhân quả này.
Phía Càn Đế đàm phán không thành, như vậy phía tam đại thiên tông càng không cần phải đi dò xét làm gì.
Thoáng trầm tư khoảnh khắc, Bạch Nhạc liền vứt bỏ ý niệm về lại Thanh châu.
Giờ phản hồi Thanh châu căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào, tưởng muốn vượt qua kiếp nạn trước mắt thì tất phải thay đường ra.
Với tình hình trước mắt mà nói, lựa chọn duy nhất chỉ còn lại vị cường giả ma đạo kia.
Trong bốn vị cường giả thần linh đã lộ diện, vị cường giả ma đạo này là người đặc biệt nhất, bí tàng không gian mà hắn ẩn tàng nằm ở vị trí cực tây Lương châu, cơ hồ đã ra ngoài phạm vi cửu châu.
Tuy thu nạp không ít cao thủ ma đạo, nhưng vị cường giả thần linh ma đạo này rốt cuộc ai, đến giờ vẫn không có nửa điểm tin tức.
Đừng nói Bạch Nhạc, dù có là đám người Lăng Tiên, tựa hồ cũng không rõ ràng.
Hơn nữa, người trong ma đạo đặc biệt hỉ nộ vô thường, đây vốn là tồn tại Bạch Nhạc không muốn trêu chọc nhất, nhưng giờ đây lại đã thành lựa chọn duy nhất của hắn .
Bạch Nhạc có cảm giác, tựa hồ trong u minh có một lực lượng đang thúc đẩy hắn tiến tới.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc vứt những ý niệm lung tung bát nháo kia ra khỏi đầu, tức tốc chạy thẳng về hướng Lương châu.
Chẳng qua không đến nửa ngày ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã chạy tới Lương châu.
Vốn Bạch Nhạc định trực tiếp đi tìm một vị cường giả ma đạo nào đó, chỉ là vừa mới đặt chân lên Lương châu thì gặp được cố nhân.
Tức thì, sự chú ý của Bạch Nhạc bị hấp dẫn đi qua.
- Tiểu tử, ngươi vươn tay quá giới.
Trong một gian tửu lâu ở thành Lương châu, bảy tám tên ma tu vây quanh một thanh niên, lạnh lùng mở miệng nói.
Thanh niên vẫn điềm nhiên ngồi bên bàn, tay cầm bầu rượu tự rót tự uống, phảng phất căn bản không nghe được lời của đối phương, hoàn toàn không để đám người xung quanh vào trong mắt.
Cách đó không xa, Bạch Nhạc đứng trước lan can tầng hai, nhìn vào cảnh này, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Đám ma tu kia thậm chí đến cả Tinh Hải Cảnh đều chưa tới, nhìn qua có vẻ người đông thế mạnh, song trên thực tế, muốn uy hiếp được đối phương thì căn bản không có bất cứ khả năng nào.
Những người này không biết thanh niên kia, nhưng Bạch Nhạc lại biết.
Đương nhiên, lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, chỉ cần hắn không muốn bị người nhận ra, thu liễm khí tức, liền rất ít người có thể nhận ra được hắn.
Bạch Nhạc cũng không có ý định nhúng tay, trên thực tế, loại tiểu tràng diện này cũng căn bản không cần hắn nhúng tay.