Không người hẳn sẽ đương nhiên được đến trợ giúp, muốn có được liền nhất định phải trả ra đại giá tương ứng.
Cái quỳ này không phải là đại giá, ý nghĩa ẩn chứa sau đó mới là.
- Diệp gia mấy năm nay thế nào?
Trà sớm đã lạnh, có thể Bạch Nhạc lại cũng không để bụng, bưng lên tự nhấp một ngụm, sau đó mới mở miệng hỏi.
- Mấy năm nay Diệp Hiểu Nhân tính là thay đổi triệt để! Dưới sự chỉnh đốn và cải cách cảu nàng, Diệp gia đã thay hình đổi dạng, không còn những thói quen như trước nữa. Điểm này ngươi tùy tiện tìm người nào đó trong vương thành hỏi một tiếng liền có thể chứng thực.
Thất hoàng tử vội vàng giải thích.
- Sau khi Càn Đế trở về thì sao?
Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Ban đầu đúng thật có người Diệp gia có cách nghĩ, nhưng lập tức liền bị Diệp Hiểu Nhân xử trí! Sau đó... Thái độ bệ hạ, ngươi cũng thấy rồi đấy, người Diệp gia không phải kẻ ngu, tự nhiên càng sẽ không sinh ra tâm tư gì.
Gật đầu, tính là tán đồng cách nói này, Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy:
- Ta nhớ được đất phong của Thất hoàng tử là ở Duyện châu ... Nếu đã thoái vị, vậy thì không cần nán lại vương thành nữa, đi về Duyện châu thôi.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Nếu Diệp gia nguyện ý, vô luận là Duyện châu hay Thanh châu... Đều có thể tới! Tính là hứa hẹn của ta đối với nàng.
Không tiếp tục để ý tới Thất hoàng tử nữa, Bạch Nhạc trực tiếp đi ra cửa.
- Tiên sinh không gặp nàng?
Trong mắt chớp qua một tia do dự, Thất hoàng tử lần nữa mở miệng nói:
- Mấy năm nay... Nàng vẫn chưa gả người.
Bước chân thoáng ngưng trệ, nhưng tức thì Bạch Nhạc lại khôi phục trạng thái bình thường, nhàn nhạt đáp nói:
- Không cần! Duyên tới duyên đi, sớm đã như mây khói ... Hà tất thêm nhân quả làm gì.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã lửng thững đi ra ngoài.
Dù đã đêm khuya, Bạch Nhạc vẫn một mình đi ra.
Không cần xe ngựa đưa tiễn, Bạch Nhạc cứ vậy bước đến chỗ ở ngày xưa của Diệp Huyền đại sư, thần sắc vô hỉ vô bi.
. .
- Bệ hạ, Bạch Nhạc đi về phủ đệ của Diệp Huyền.
Gần như đồng thời, trong hoàng cung có nội thị chậm rãi tiến đến đại điện, đi tới bên người Càn Đế, nhẹ giọng mở miệng nói.
Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Càn Đế chớp qua một tia thâm thúy, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng:
- Không biết điều!
- Bệ hạ, có cần động thủ không?
Nội thị kia trầm giọng hỏi.
- Không cần, người muốn giết hắn nhiều lắm, trẫm cần gì phải đích thân động thủ! Để hắn sống thêm vài tháng đi.
Lần nữa nhắm mắt lại, Càn Đế lập tức mở miệng nói:
- Truyền chỉ, ban phủ đệ Diệp Huyền cho Trương gia, lệnh Trương gia di dời ngay trong ngày hôm nay ... Đoạt đi phong hào quốc sư của Diệp Huyền! Ngoài ra, sai người đi Nam Hải, từ Phổ Đà Sơn tìm một người qua đây, kế thừa vị trí quốc sư.
Dò xét được thái độ Bạch Nhạc, Càn Đế lập tức lộ ra bộ mặt thiết huyết.
Lần này hội đàm với Bạch Nhạc, đa phần đều là nói nhảm, nhưng có một câu, hắn rất hân thưởng!
Thực lực tuyệt đối đủ để nghiền ép hết thảy!
Giờ đây, hắn chính muốn dùng phương thức này hồi ứng Bạch Nhạc.
Nếu ngươi đã không nguyện ý phối hợp, vậy trẫm liền tự thân đi xử trí.
- Bệ hạ, cái chết của Từ Hàng đại sĩ mặc dù có liên quan với Bạch Nhạc, nhưng mà ... Xét đến cùng, cũng là đạo môn không dung! Phổ Đà sơn nhất mạch dù còn có truyền thừa, sợ rằng cũng khó thành đại khí, nếu chỉ định người trong Phật đạo làm quốc sư... Sợ rằng đạo môn sẽ sinh thêm sự cố.
Nội thị kia ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng vẫn tiến gián nói.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, Càn Đế lành lạnh mở miệng nói:
- Trẫm làm quyết định gì còn cần phải giải thích với ngươi?
Phốc thông!
Tức thì, nội thị kia bị dọa cho quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu.
- Nô tài không dám, nô tài không dám!
- Đây là lần đầu tiên, cũng là lần sau cùng! Hiểu chưa?
- Vâng, vâng!
Lại dập đầu mấy cái, trán nội thị kia rướm máu, lúc này Càn Đế mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Cút xuống đi!
Như được đại xá, nội thị vội cả lăn lẫn bò lui ra ngoài.
Thẳng đến khi đối phương triệt để rời đi, khóe miệng Càn Đế mới nhếch lên ý cười băng lãnh, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
- Nhiều thần linh như vậy đều sống lại... Ai dám nói, trong phật đạo không có cường giả lần nữa xuất thế?
- Nhân quả, rồi cũng phải kết thúc ... Bạch Nhạc, nếu ngươi đã không chịu kết liễu với Diệp Huyền, vậy thì đoạn nhân quả này đành phải rơi đến trên thân ngươi.
- Ngươi chỉ là truyền nhân Thần Tôn mà thôi... Lại không phải Thần Tôn!
- Trẫm đợi ngươi quay về cầu trẫm!
...
- Bạch phủ chủ! Bệ hạ đã hạ chỉ, ban tòa nhà nơi đây cho lão thần, đồng thời nghiêm lệnh, di dời ngay trong ngày hôm nay ... Ngài xem?
Rạng sáng hôm sau, Trương gia gia chủ tức tốc chạy tới trong phủ Diệp Huyền, cầu kiến Bạch Nhạc.
Thành thật mà nói, thu được ý chỉ thế này, gia chủ Trương gia suýt thì bị dọa ngất.
Dù đã trải qua nhiều năm vậy rồi, song hắn vẫn nhớ như in tình cảnh ngày đó, Bạch Nhạc chém giết hoàng đế, lập tân quân khác, nếu chỉ luận đến lãnh khốc tàn nhẫn, vị này thực sự không thua kém bất kỳ ai.
Nhưng vị Càn Đế đang ngồi trên long ỷ hiện nay cũng không phải dễ chọc!