Đây chính là hiệu quả mà Hùng Kình muốn.
Người có tên cây có bóng, mặc dù hắn cũng là Hóa Hư Cảnh, nhưng đụng phải cao thủ như Dạ Thần Hi, trong lòng cũng cũng có chút sợ sệt, chỉ có kinh động cao thủ trong môn, cả đám cùng lúc vây công mới là phương án an tâm nhất.
- Xảy ra chuyện gì?
Đám cao thủ Kỳ Phong Động tùy ý bắt lại mấy tên đệ tử bản tông, trầm giọng mở miệng hỏi.
Chỉ vài câu đôi lời liền có đệ tử giải thích một lượt đại thể sự tình.
Chính trong thời gian không đến trăm nhịp thở, Dạ Thần Hi và Hùng Kình đã qua tay hơn mười chiêu, hơn nữa, không ngoài dự liệu, Dạ Thần Hi vững vàng chiếm lấy thượng phong!
Thực lực bản thân hắn vốn đã vượt trên đối phương, huống chi trong tay còn có chí bảo U Minh Tông lưỡi hái tử thần, hoàn toàn có thể nói là đè lên Hùng Kình mà đánh.
- Dạ công tử thật bản lãnh, chẳng qua, ngươi đã dám xem thường bổn tông như thế, vậy thì đừng trách bản tông lấy nhiều khi ít!
Nghe xong đệ tử giải thích, động chủ Kỳ Phong Động lập tức cười lạnh một tiếng, hờ hững mở miệng nói.
Chớp mắt, hắn cùng với một trưởng lão Hóa Hư Cảnh khác đã đồng thời ra tay, lao đến giáp công Dạ Thần Hi!
Ba vị cường giả Hóa Hư Cảnh liên thủ, dù là Dạ Thần Hi cũng khó mà gánh được.
Sau mấy chiêu, trên người Dạ Thần Hi đã phải chịu một kích, mặc dù không phải vết thương trí mệnh, song cũng khiến hắn chịu thiệt không nhỏ.
- Họ Bạch, nếu ngươi còn không tới giúp một tay, ta mắng cả họ nhà ngươi!
Trừng mắt, giọng Dạ Thần Hi bỗng chợt cao vút, mở miệng mắng nói.
Tiếng quát này vừa ra, bao gồm cả động chủ Kỳ Phong Động, trong lòng tất cả mọi người tại trường đều không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Chẳng lẽ Dạ Thần Hi không tới một mình mà còn có đồng bọn?
Giả như đối phương cũng là cao thủ Hóa Hư, vậy thì chuyện này khả năng sẽ có chút vướng tay.
Lưu lại một mình Dạ Thần Hi không thành vấn đề, nhưng nếu có người hỗ trợ, sợ rằng chưa hẳn đã có thể nắm xuống đối phương.
Lần này kết thành hận thù với Dạ Thần Hi, nếu không thể lưu lại đối phương, khả năng liền sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.
Hơn nữa, đối phương đang ở phụ cận lại không người phát giác ra được khí tức, rõ ràng thực lực tuyệt đối không yếu thua Dạ Thần Hi.
Trong đầu còn đang chuyển qua những ý niệm này, bỗng chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
- Đã lâu không gặp, đang muốn nhìn xem thủ đoạn của Dạ huynh, nhanh như vậy liền kêu ta đi ra giúp một tay, có vẻ không hay cho lắm nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, thân ảnh Bạch Nhạc đã chậm rãi phù hiện.
Cơ hồ vừa thấy được Bạch Nhạc, chúng nhân tại trường lập tức biến sắc!
Động chủ Kỳ Phong Động càng là toàn thân phát lạnh, cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt mình.
Bạch Nhạc!
Không ngờ lại thực sự là vị Thanh Châu phủ chủ trong truyền thuyết kia.
Mẹ nó, chuyện quái quỷ gì thế này?
Ngươi đi cùng với Bạch Nhạc thì cứ nói thẳng là được rồi. Chỉ cần ngươi nói Bạch Nhạc cũng ở đây, có quỷ mới sẽ đi động thủ!
Hùng Kình khóc không ra nước mắt.
Trời cao chứng giám, mấy câu vừa rồi, hắn hoàn toàn không phải nói cho Bạch Nhạc nghe.
Hắn dù có ngạo mạn đến mấy thì chút tự biết rõ ràng cũng phải có, đối mặt Bạch Nhạc, với tí xíu thực lực của hắn, thật đến cả cái rắm đều không tính.
Mẹ nó, ngươi lừa ta!
Trừng mắt nhìn Dạ Thần Hi, tròng mắt Hùng Kình tưởng như lồi cả ra, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
- Không biết Bạch phủ chủ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!
Gần gần chỉ trầm mặc chừng một nhịp thở, động thủ Kỳ Phong Động liền kịp có phản ứng, vội không ngừng cúi người hành lễ!
Đùa chắc, không lâu trước đây, tin tức về trận chiến của Bạch Nhạc tại Đạo Lăng Sơn vừa mới truyền ra.
Đó là hung nhân ngay cả hóa thân Lăng Tiên đều bị đánh nát, hơn nữa, hiện giờ Thanh châu đang là nơi cao thủ vân tập, chỉ riêng cường giả Hóa Hư mới gia nhập Thanh châu đã lên tới hơn mười vị, Kỳ Phong Động há dám trêu chọc!
…
- Không dám nhận, ta chỉ người tới xem náo nhiệt thôi.
Nhún nhún vai, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười, nhẹ giọng nói.
Không đợi đối phương thở phào một hơi, thoại phong Bạch Nhạc bỗng xoay chuyển, ánh mắt hướng về phía Hùng Kình, nói:
- Chẳng qua, vị Hùng trưởng lão này tựa hồ rất khinh thường ngôn luận của ta về ma đạo ...
- ...
Lúc vừa thấy Bạch Nhạc, Hùng Kình đã có dự cảm này, quả nhiên, chớp mắt liền ứng nghiệm.
- Bạch phủ chủ, ta không phải ý đó... Ta không có nửa điểm tâm tư tưởng muốn mạo phạm đến ngài.
Hùng Kình vội giải thích.
Chỉ là lời đã nói ra miệng, tình cảnh này, hắn thực sự không biết làm sao để cứu vãn cho được.
- Đạo ma phân biệt vốn chẳng có ý nghĩa gì cả! Đến loại cảnh giới như ta bây giờ lại càng không đáng để ý ... Ta vốn tưởng rằng, chỉ đám gọi là tông môn chính đạo mới sẽ ôm chết điểm này không buông, nhưng giờ xem ra, chưa hẳn đã như vậy.
- ...
- Bạch phủ chủ hiểu lầm, loại đệ tử bất tài này, dù không bị Dạ công tử giết chết, về đến bản tông, biết được chân tướng, chúng ta cũng sẽ xử tử.
Động chủ Kỳ Phong Động lập tức mở miệng giải thích.
Cục diện này Hùng Kình đã không cách nào hóa giải, hắn tự nhiên phải đứng ra.