Lời này khiến Bạch Nhạc trầm mặc hồi lâu.
Từ lúc Thanh Nhan nói cho hắn biết về Thiên Địa Đại Kiếp, kỳ thật trong lòng hắn sớm đã có đáp án.
Hắn không cách làm được hi sinh tính mạng người khác để thành toàn chính mình.
Cho nên, chỉ có siêu thoát mới là con đường hắn có thể đi.
Dù cho con đường này tất sẽ gian nguy vạn phần, thậm chí khả năng cao sẽ vẫn lạc trên đường, nhưng hắn vẫn nghĩa vô phản cố.
- Ừm!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp nói.
- Dù phải tan xương nát thịt?
- Ừm!
Lại một hồi lâu trầm mặc, lúc này thanh âm kia mới chậm rãi vang lên:
- Vậy ta không giúp được ngươi!
Không đợi Bạch Nhạc hồi đáp, đối phương đã nói tiếp:
- Nếu ngươi nguyện ý ở lại chỗ này, ta có thể che chở ngươi, đồng thời giúp ngươi trong vòng trăm năm bước đến Thần Linh Cảnh, nhưng nếu ngươi tưởng muốn đi lên con đường của Thần Tôn, vậy liền chú định không ai có thể giúp ngươi... Ngươi chỉ có thể cô đơn độc hành, tựa như Thần Tôn trước đây.
- Tiền bối quen biết Thần Tôn? Thần Tôn bây giờ thế nào?
Bạch Nhạc nhịn không được hỏi lại lần nữa.
- Thần Tôn thế nào thì có liên quan gì đến nơi? Hay là ... Ngươi vẫn muốn dựa vào Thần Tôn để hóa giải Thiên Địa Đại Kiếp?
Thanh âm kia lạnh lùng hỏi ngược lại.
- ...
- Nếu ngươi thật muốn đi lên con đường của Thần Tôn, vậy thì tốt nhất nên thu hồi ý niệm này! Nếu ngươi có điều dựa vào, có đường lui, tất sẽ không có được dũng khí vượt lên hết thảy, bằng với không chút hi vọng siêu thoát thế gian.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Nhạc bỗng chợt trắng bệch.
Không thể không thừa nhận, bắt đầu từ lúc Thần Nữ sống lại, bắt đầu từ lúc hắn nghe được đủ loại truyền thuyết về Thần Tôn, sâu trong lòng hắn liền có một loại ý niệm, cho rằng Thần Tôn khả năng còn sống, sẽ ở vào thời khắc then chốt nhất trở về, sức ngăn sóng dữ, cứu vớt hết thảy.
Nhưng mà, giờ đối phương nói những lời này, lại triệt để đánh nát huyễn tượng trong lòng Bạch Nhạc, đồng thời khiến hắn thực sự tỉnh táo lại.
Đúng vậy, nếu trong lòng mình một mực ôm theo niệm tưởng kia thì làm sao có thể siêu thoát được.
Ngay từ lúc còn nhỏ, từ thời điểm rời khỏi Bạch phủ, Bạch Nhạc đã rất rõ ràng, vận mệnh mình, nên được nắm chắc trong tay mình!
Vô luận gặp phải nguy hiểm gì, khó khăn gì, hắn đều không ngừng tự nói với bản thân... Ta không chấp nhận số phận!
Giờ đây, hắn đã không còn là đứa trẻ trước kia mà đã thành cường giả bán thần, phủ chủ Thanh Châu uy chấn thiên hạ, sao lại trở nên mềm yếu, muốn giao áp lực cho vị Thần Tôn căn bản không biết sinh tử kia?
Ngồi bệt dưới đất, Bạch Nhạc trầm tư rất lâu.
Bắt đầu từ lúc gặp được Thông Thiên Ma Quân trên Đạo Lăng Sơn, đến hiện tại, hết thảy mọi chuyện từng trải qua trong đời bỗng chợt chậm rãi chảy xuôi trong đầu.
Tâm tư hắn cũng theo đó triệt để thông thấu.
Từ từ đứng dậy, Bạch Nhạc hít sâu một hơi, hướng đến đỉnh núi dưới chân khom lưng cúi đầu.
Không nói thêm bất kỳ lời lẽ dư thừa nào, nháy mắt, Bạch Nhạc dùng kiếm trong tay xé rách hư không, trực tiếp phá mở không gian bay ra khỏi phiến bí tàng không gian này.
Vô luận là dựa vào Càn Đế, hay cầu trợ Mặc Quân, kỳ thực đều là biểu hiện của tâm lý mềm yếu.
Bởi vì dưới đại kiếp nạn, người theo bản năng liền muốn tìm kiếm chỗ dựa vững chắc, tìm kiếm che chở.
Nhưng mà ... Trên đời này nào có cái gọi là chỗ dựa vững chắc vĩnh viễn không ngã!
Mạnh như Thần Tôn, giờ đều không rõ sống chết, huống hồ là người khác.
Thật đến lúc sinh tử quan đầu, vô luận đáp ứng hắn cái gì, đều chẳng qua chỉ là lời nói suông mà thôi.
Người, rốt cục vẫn phải dựa vào chính mình.
Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc tự nhiên liền cũng buông bỏ ý niệm tìm Mặc Quân hỗ trợ.
Ngược lại, đối với Bạch Nhạc mà nói, những lời vừa rồi của Ma Quân mới là thu hoạch lớn nhất trong chuyến này.
...
Gần như đồng thời điểm Bạch Nhạc ly khai bí tàng không gian.
Trên đỉnh núi bỗng chợt vang lên từng tràng tiếng núi đá nứt ra, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở vị trí Bạch Nhạc đứng thẳng vừa nãy.
Nhìn theo hướng Bạch Nhạc rời đi, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
- Có lẽ đây là vận mệnh... Vạn năm trôi qua, cũng vẫn có người đi lên con đường kia, hơn nữa, trùng hợp...
Bàn tay nhè nhẹ nâng lên, nháy mắt, vô số ngọn núi nơi đây chợt di động, nghiền ép lẫn nhau, dung hợp trong sụp đổ và hủy diệt!
Không biết qua bao lâu, mấy trăm ngọn núi này đã hợp lại làm một, hóa thành một ngọn núi, hoặc nói cách khác là một pho tượng khổng lồ.
..... .
- Bạch phủ chủ? !
Lối vào bí tàng không gian một mực có người trông chừng, lúc đi vào Bạch Nhạc thu liễm khí tức, không ai phát hiện ra được, nhưng giờ xé rách không gian đi ra, dẫn lên động tĩnh không nhỏ, tự nhiên cũng đánh động đến người Kỳ Phong Động.
Ngước mắt nhìn lên, lúc này Bạch Nhạc mới phát hiện, bất tri bất giác, trời đã sáng.
Chỉ sau khoảnh khắc, động chủ Kỳ Phong Động đã chạy tới, vừa thấy Bạch Nhạc tròng mắt lập tức co rụt lại, đồng thời đoán được nguyên nhân.
Không lên tiếng chất vấn tại sao Bạch Nhạc lại tự tiện xông vào bí tàng không gian, bởi vì điều này căn bản không ý nghĩa.
Hắn chỉ thủ ở chỗ này, chứ còn chưa đủ tư cách ngăn cấm Bạch Nhạc tiến vào trong.