Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2107 - Chương 2106: Trực Giác (2)

Chương 2106: Trực giác (2) Chương 2106: Trực giác (2)

Nhưng đấy gần gần chỉ là Càn Đế, nếu là cường giả thần linh thực lực càng mạnh, chưa hẳn đã không thể sớm rời đi.

Khoan nói người khác, chí ít Thần Nữ căn bản không phải chịu bất cứ hạn chế nào.

Chỉ là, ý niệm này chỉ vừa lóe lên trong đầu liền bị Bạch Nhạc đè xuống.

Mặc dù không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng trực giác nói cho Bạch Nhạc biết, đối phương đang ở trong bí tàng không gian này, chỉ là không có ý định hiện thân.

Bước chân khẽ đạp, Bạch Nhạc tức tốc nhảy xuống từ trên đỉnh núi.

Thần niệm quét không ra, tự nhiên chỉ có thể dùng cách ngốc nhất để tìm.

Hơn nữa, Bạch Nhạc ẩn ẩn cảm giác được, có lẽ sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng, chỉ cần án theo trực giác đi tìm, tự nhiên liền có thể mò ra manh mối.

Một đường vượt qua trên trăm ngọn núi, lúc này Bạch Nhạc rốt cục mới dừng lại trên một nơi đỉnh núi.

Đỉnh núi này tựa hồ không có điểm nào khác thường, không phải đỉnh cao nhất trong bí tàng không gian, cũng không phải tạo hình kỳ lạ nhất, càng không phải nơi trọng lực lớn nhất.

Khăng khăng mới vừa hạ đến đây, Bạch Nhạc liền có một loại cảm giác kỳ dị, đối phương tựa hồ đang ở ngay chỗ này.

Thoáng định thần, đứng trên đỉnh núi, Bạch Nhạc lần nữa trầm giọng mở miệng nói:

- Vãn bối Bạch Nhạc, gặp qua Mặc Quân!

Lần này, rốt cục có hồi ứng!

Bên trong ngọn núi bỗng chợt truyền đến tiếng thở dài, một giọng nói trầm thấp theo đó vang lên.

- Quả nhiên trong tối tăm tự có số mệnh... Ngươi rốt cục vẫn tìm tới chỗ này.

Trong lòng hơi nhảy, Bạch Nhạc không khỏi có chút nghi hoặc.

- Tiền bối, ngươi nhận ra ta?

- Tại sao ngươi đến đây?

Không trả lời vấn đề của Bạch Nhạc, thanh âm kia hỏi ngược lại.

- Ta ...

Miệng há há, Bạch Nhạc đột nhiên có chút không biết xoay xở.

Sao lại tới đây?

Lý do trực tiếp nhất tự nhiên là ở vương thành bị Càn Đế cự tuyệt, Bạch Nhạc nhất định phải tìm một vị cường giả thần linh che chở, nhằm đảm bảo an toàn cho Thanh châu.

Nhưng mà ... Có thật thế không?

Đến loại cảnh giới này của Bạch Nhạc, tự nhiên có được một loại cảm giác mơ hồ.

Lý do kia chỉ có thể nói với người ngoài, chứ trong lòng Bạch Nhạc lại vô cùng rõ ràng, bản thân hắn tới đây, tựa hồ là bởi được đến một loại lực lượng chỉ dẫn, một loại... lực lượng của số mệnh!

Trước nay Bạch Nhạc vốn không tin số mệnh.

Nhưng cũng như hắn có thể trong mấy trăm ngọn núi nơi đây, sau cùng lại tìm tới chỗ này, chuyện như thế, căn bản không cách nào giải thích rõ ràng.

Thế nên sau cùng Bạch Nhạc trầm mặc.

- Nếu đã đến, vậy thì cứ ở lại đây đi ... Trong vòng trăm năm, ta giúp ngươi bước đến Thần Linh Cảnh, được chứ?

Lát sau, thanh âm kia lần nữa vang lên.

Trăm năm, đối với phàm nhân mà nói, đây là thời gian dài đằng đẵng ngang với một đời người, nhưng đến cảnh giới Bán Thần, vậy lại không tính quá dài, đặc biệt là so với chuyện có thể đánh vỡ gông cùm, bước đến Thần Linh Cảnh.

Đây là dụ hoặc không cách nào cự tuyệt!

Vô luận vạn năm trước hay là hiện tại, đối mặt với loại điều kiện này, gần như tất cả bán thần đều không cách nào cự tuyệt.

Tuy đối phương chỉ thuận miệng nói vậy thôi, song Bạch Nhạc vẫn tin tưởng, đối phương hoàn toàn có thể làm được, chỉ cần hắn bằng lòng lưu lại, trăm năm sau nhất định sẽ trở thành thần linh.

Hơn nữa... Ở chỗ này, cũng căn bản sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Dù là cường giả thần linh khác, tuyệt đối cũng sẽ không tới đây.

Nhưng mà ... Hắn có nên đáp ứng không?

- Xin lỗi, ta không làm được.

Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Bạch Nhạc vẫn ngước mắt nhìn lên, cự tuyệt nói.

Đối với người thường mà nói, trăm năm có lẽ không tính là gì, nhưng Bạch Nhạc tổng cộng mới sống bao nhiêu năm?

Trốn ở chỗ này trăm năm, sau khi ra ngoài, bao nhiêu người quen biết đều đã hóa thành xương trắng.

Không có hắn, chỉ bằng vào đám người Bạch Cốt phu nhân thì làm sao có thể chống đỡ được Thanh châu.

Thậm chí trong cục diện như thế, Vân Mộng Chân liệu có cầm cự được không cũng là điều chưa biết.

Ném hết những vướng bận này sang một bên, đổi lấy Thần Linh Cảnh, đáng không?

Chí ít, Bạch Nhạc không làm được.

- Tại sao? Chỉ trăm năm mà thôi, đối với thần linh mà nói, đấy chẳng qua là một cái chớp mắt, chỉ cần bước đến Thần Linh Cảnh, ngươi liền có thể được đến thọ mệnh vô tận, đồng thọ cùng thiên địa, tồn tại cùng nhật nguyệt.

Thanh âm kia lần nữa chất vấn.

- Nào có nhiều bất tử bất diệt như vậy ... Thượng cổ tới nay, thần linh vẫn lạc còn ít ư?

Bình tĩnh nhìn xuống dưới chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược lại.

- ...

Không đợi đối phương hồi đáp, Bạch Nhạc liền đã nói tiếp:

- Còn cả Thiên Địa Đại Kiếp, trường đại kiếp nạn vạn năm trước vẫn chưa kết thúc, cùng lắm ngàn năm, Thiên Địa Đại Kiếp sẽ lần nữa hàng lâm... Dù trăm năm sau ta bước đến cảnh giới Thần Linh, vậy lại có ý nghĩa gì?

Hiển nhiên đối phương không ngờ Bạch Nhạc lại biết nhiều như vậy, nghe thế liền cũng không khỏi trầm mặc.

Hồi lâu sau mới lần nữa mở miệng.

- Ngươi muốn đi lên con đường của Thần Tôn?

Nghe được hai tiếng Thần Tôn, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên hơi nhảy.

- Thần Tôn còn sống không?

- Cái đó không quan trọng.

- Quan trọng là... Ngươi lựa chọn con đường thế nào.

Con đường thế nào?

Bình Luận (0)
Comment