Tình hình trong bí tàng không gian là thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết, mặc dù Mặc Quân đúng thật ở ngay trong đó, lại căn bản không để ý hắn. Thật đợi người khác đi vào, ắt sẽ cho rằng hắn đang nói hươu nói vượn, sợ rằng khi ấy cũng là tận thế của Kỳ Phong Động.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng động chủ Kỳ Phong Động đành hạ ngoan tâm, hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu nói:
- Bạch phủ chủ yên tâm, với những con sâu làm rầu nồi canh kia, ta nhất định sẽ không mềm tay, trong vòng nửa tháng, tất sẽ cho Bạch phủ chủ một câu trả lời thỏa đáng.
- Thế là tốt nhất!
Gật đầu, Bạch Nhạc chậm rãi đáp:
- Ngươi có thể tuyên bố với bên ngoài là đã nương nhờ Thanh châu! Cũng có thể nói ta đạt thành hiệp nghị với Mặc Quân tiền bối ... Tùy ngươi biên thế nào cũng được.
- Đến lúc đó, ngươi nguyện ý ở lại chỗ này hay tới Thanh châu đều do người lựa chọn ... Ừm, phóng ra tiếng gió, nói các tông môn ma đạo khác cũng tương tự, chỉ cần thanh trừ tông môn, Thanh châu ta cũng có thể cho bọn hắn dung thân.
- Đa tạ Bạch phủ chủ!
Khẽ khom lưng, động chủ Kỳ Phong Động lập tức đáp nói.
Chỉ cần Bạch Nhạc nguyện ý để hắn kéo da hổ làm đại kỳ, chuyện sau đó, hắn tự tin có thể ứng phó được.
Bàn xong xuôi chuyện này, liền bằng với kéo Kỳ Phong Động trở về từ trong Quỷ Môn Quan.
Hơn nữa, Bạch Nhạc bày mưu đặt kế để hắn đi bàn với những tông môn ma đạo khác, bằng với cho hắn một cơ hội, chỉ cần có thể tranh thủ, như vậy hắn liền có thể tiếp tục chiếm giữ địa vị chủ đạo trong những tông môn ma đạo kia.
- Được, ngươi đi xử lý đi, ta sẽ ở lại chỗ này chừng nửa tháng... Hiểu chưa?
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc từ tốn nói.
- Bạch phủ chủ yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng!
Mừng rỡ, động chủ Kỳ Phong Động vội vàng đáp ứng.
Bạch Nhạc lưu lại chỗ này, tuyệt đối không phải là vì không yên tâm hắn, mà là cho hắn lý do để hạ ngoan thủ, đủ để ép chặt tiếng nói bất đồng từ hết thảy những tông môn khác, đồng thời cũng mang đến chấn nhiếp, càng có lợi cho hắn thuyết phục những tông môn khác.
Đương nhiên, cũng là khảo nghiệm năng lực làm việc của hắn.
Nếu hắn xử lý không tốt, vậy thì Bạch Nhạc có thể buông bỏ hắn bất cứ lúc nào.
Đối với hắn mà nói, bản thân điều này vốn là cơ hội và nguy hiểm cùng tồn.
Chẳng qua, ngay cả chuyện mượn danh Mặc Quân, động chủ Kỳ Phong Động đều dám làm, vô luận năng lực hay tự tin đều không thiếu, loại cơ hội như thế đặt ở trước mặt, tự nhiên hưng phấn lớn vượt xa sợ hãi.
Trong vô thanh vô tức, một trường đại thanh tẩy đối với ma đạo cứ thế được khai màn, bắt đầu từ Kỳ Phong Động.
Kỳ thực, vô luận là động chủ Kỳ Phong Động hay Bạch Nhạc đều không nghĩ tới, lần thanh trừ này sẽ cuộn lên sóng gió lớn cỡ nào trong ma đạo, đến nỗi dẫn đến thúc đẩy thống nhất luôn cả ma đạo!
…
- Đến cùng ngươi đã nói cái gì với bọn hắn?
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ Kỳ Phong Động sa vào hỗn loạn, động chủ Kỳ Phong Động đích thân hạ lệnh, tức tốc nắm xuống sư phụ mấy tên đệ tử bị Dạ Thần Hi giết chết, trọn cả tông môn theo đó ồ lên.
Hiện tại Hùng Kình càng là tự thân quỳ gối trước cửa động phủ Bạch Nhạc, thỉnh cầu Bạch Nhạc khoan
Chuyển biến tới thực sự quá nhanh, đến nỗi Dạ Thần Hi không khỏi trợn mắt há mồm, không rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Không có gì, chắc là bọn hắn lương tâm phát hiện, ý thức được bản thân tội nghiệt sâu nặng, chuẩn bị trả cho những người vô tội một cái kết thanh bạch?
Nháy nháy mắt, Bạch Nhạc một mặt vô tội đáp nói.
- Ngươi lừa quỷ chắc!
Lườm một cái, Dạ Thần Hi cười lạnh nói:
- Chính ngươi len lén đi qua bí tàng không gian? Có phải đã nói gì đó với vị cường giả thần linh kia?
- Ngươi có thể đoán,
Mỉm cười, Bạch Nhạc tùy ý đáp nói.
- ...
Thái độ đó của Bạch Nhạc nhất thời khiến Dạ Thần Hi không còn gì để nói, đứa này đã công khai tỏ ý sẽ không mở miệng, hắn có thể làm gì được?
Đoán? Đoán cái đầu ngươi!
Nhưng điều này xác thực cũng khiến Dạ Thần Hi lần nữa nhận thức được sức ảnh hưởng của Bạch Nhạc.
Cùng một sự việc, lúc hắn ra mặt, đối phương liền định giết người diệt khẩu, nhưng giờ đây, Bạch Nhạc tựa hồ chẳng làm gì cả, lại khiến toàn bộ Kỳ Phong Động đều động lên, chủ động xuống tay tiến hành thanh tẩy, chênh lệch đó, quả thực khiến Dạ Thần Hi muốn thổ huyết.
Dù là hắn, không thừa nhận cũng không được, ngay cả khi U Minh Tông ở vào đỉnh cao cũng xa xa không có được sức ảnh hưởng như của Bạch Nhạc bây giờ.
Nếu có thể được đến Bạch Nhạc tương trợ, vô luận là đánh chết Bất Tử Thanh Vương hay huỷ diệt Đại Càn Vương Triều, tựa hồ đều có hi vọng.
Đáng tiếc... Khăng khăng giữa Bạch Nhạc và Bất Tử Thanh Vương lại có quan hệ vô cùng khăng khít, chém cũng chém không đứt.
Cảnh ấy khiến Dạ Thần Hi không khỏi có chút chán nản.
Mấy năm gần đây, hắn một mực không ngừng nỗ lực, nhưng từ sau khi Bạch Nhạc và Bất Tử Thanh Vương trở về, hắn liền không thể không đắng chát nhận ra, chênh lệch giữa đây đó chẳng những không rụt nhỏ, ngược lại ... còn càng kéo càng lớn.