Phía Đại Càn Vương Triều không cần phải nói, Càn Đế trở về, có được cường giả thần linh tọa trấn, dù là tam đại thiên tông cũng chưa hẳn làm gì được.
Trong khi hiện giờ hắn vẫn là cô gia quả nhân, tưởng muốn báo thù... Hy vọng đúng thật đã không chỉ xa vời, mà căn bản không thấy được bất kỳ hi vọng nào.
Tựa hồ nhìn ra Dạ Thần Hi chán nản, Bạch Nhạc đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Dạ Thần Hi, khẽ mở miệng nói:
- Ba ngàn năm, ân oán trước đây cũng nên thả xuống... Một mình ngươi không nên gánh những thứ kia.
- Trước đây Thanh Vương là thế nào, ta không biết, nhưng mà, ba ngàn năm ngủ say, đoạt xá liền bằng với được đến cuộc sống mới.
- Từ lúc Thanh Vương đoạt xá tới nay, mọi hành động của hắn, ngươi cũng đều nhìn ở trong mắt... Dù ném ra quan hệ với ta, hắn cũng đâu làm chuyện ác! Ngươi cần gì phải ôm khư khư ân oán ba ngàn năm trước không thả... Quá khứ, liền cứ để nó trôi theo gió đi.
- Buông ra chấp niệm trong lòng, ngươi mới có thể đi được càng xa.
Đối với Dạ Thần Hi, Bạch Nhạc rất có hảo cảm.
Đương sơ ở Thanh châu, lúc Bạch Nhạc nguy hiểm nhất, chính là Dạ Thần Hi cứu mạng hắn.
Chỉ bằng ân tình này, Bạch Nhạc nguyện ý giúp hắn một phen.
Đương nhiên, để hắn giúp Dạ Thần Hi giết Bất Tử Thanh Vương là điều không thể, vậy liền đành phải thử hóa giải đoạn ân oán này.
Trầm mặc khoảnh khắc, sau cùng Dạ Thần Hi vẫn lắc đầu.
- Xin lỗi, ta không làm được!
Ngước mắt nhìn lên, Dạ Thần Hi chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi có lập trường của ngươi, ta có kiên trì của ta ... Huyết hải thâm cừu, không đội trời chung! Ngày nào ta còn là đệ tử U Minh Tông, ngày đó còn sẽ không quên đoạn cừu hận này!
- Ngươi nói không sai, đấy đúng là chấp niệm của ta ... Nhưng nếu không có phần chấp niệm này, lại làm sao có ta hôm nay?
Nói xong những lời này, Dạ Thần Hi lập tức xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dạ Thần Hi, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi thở dài một hơi.
Gánh vác trách nhiệm của một tông môn, Dạ Thần Hi đúng thật sống rất khổ, nhưng Dạ Thần Hi thân mang truyền thừa U Minh Tông, từ ngày bắt đầu tu hành, hắn đã là đệ tử U Minh Tông, tự nhiên cần phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Đây là một vòng lặp vô hạn nan giải!
Hắn không phải Dạ Thần Hi, thế nên, rốt cục không thể làm ra lựa chọn thay cho Dạ Thần Hi được.
Đối với chuyện này, hắn cùng lắm chỉ có thể chọn đứng trung lập giữa Dạ Thần Hi và Bất Tử Thanh Vương, như vậy mà thôi.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Hùng trưởng lão, mời vào đi.
Chuyện Dạ Thần Hi không xử lý được, nhưng chuyện Hùng Kình thì lại có thể giải quyết.
Trước đó, trên thực tế, động chủ Kỳ Phong Động đã đích thân nói qua với Bạch Nhạc, Hùng Kình tuy có che chở cho những đệ tử kia, nhưng bản thân chưa từng làm ác, hơn nữa, Hùng Kình và đám đệ tử đó không có quan hệ trực tiếp, tội dung túng cũng không thành lập.
Hơn nữa, quan trọng hơn hết là, thực lực Hùng Kình rất mạnh, ở trong Kỳ Phong Động tính là cao thủ tiệm cận với động chủ, hơn nữa còn vô cùng trung thành đối với tông môn, bắt hắn ra tay với Hùng Kình, hắn thực sự không cách nào động thủ. Thế là đành ra chủ ý này, để Hùng Kình đến tìm Bạch Nhạc cầu tình.
Giờ đây, Hùng Kình đã quỳ ngoài động phủ gần nửa canh giờ, Bạch Nhạc lại không phải thật muốn giết đối phương, tự nhiên sẽ không tiếp tục làm khó.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Hùng Kình không khỏi thở phào một hơi.
Trước đó hắn thật sợ Bạch Nhạc tiếp tục truy cứu đi xuống, phải biết, khi trước hắn vừa khéo giơ đầu lên trước mũi thương của Bạch Nhạc.
Hơn nữa, nếu thật muốn giết hắn, Kỳ Phong Động chưa hẳn đã có thể giữ được, một khi Bạch Nhạc ra tay, hắn có chạy lên trời cũng không thoát.
- Bạch phủ chủ!
- Ngồi đi.
Chỉ vào băng ghế đá trước mặt, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói.
- Không dám! Trước đây có điều dung túng đối với đệ tử trong tông, đối với Bạch phủ chủ cũng có lời mạo phạm, còn mong Bạch phủ chủ thứ tội!
Khom lưng cúi đầu, Hùng Kình lần nữa mở miệng nói.
- Không có gì mạo phạm hay không mạo phạm cả, ta lại không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải đế vương.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Còn về dung túng đệ tử, chuyện này, động chủ cũng đã nói qua với ta... Ngươi chỉ là che chở đệ tử tông môn, chưa nói tới dung túng! Nhưng mà, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được, những lời ta nói khi trước không phải trò đùa, cũng không phải khẩu hiệu sáo rỗng.
- Bản thân đạo ma vốn không có khác biệt, nhiều năm như vậy, tạo thành kết quả như bây giờ, một nửa là do chính đạo chèn ép, nửa còn lại là bởi trong ma tông chúng ta thật có một số người tâm tính hung ác! Tưởng muốn triệt để cải biến quan niệm của chúng nhân đối với ma đạo, nhất định phải bắt đầu từ chính chúng ta, triệt để thanh trừ những con sâu vào làm rầu nồi canh kia.
- Ta nói rồi, không phân đạo ma, chỉ biện thiện ác! Không chỉ ma đạo cần phải thanh trừ, chính đạo cũng cần phải thanh trừ!