Giờ Càn Đế đã tỏ rõ thái độ, giả như Bạch Nhạc cũng chống đỡ Phật Tông, vậy thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Phật Tông liền có thể trùng tố căn cơ, đại hưng trở lại.
Đây là điều mà tam đại thiên tông rất khó tiếp thu.
Lần này Bạch Nhạc đúng thật đã nắm được chân đau của tam đại thiên tông.
..
- Hay cho Bạch phủ chủ!
Cơ hồ cùng lúc, bên phía Thái Cực Đạo cũng thu được tin tức tương tự.
Giờ đây, chưởng giáo chân nhân Thái Cực Đạo cũng sa vào tình cảnh quấn quít như Khương Phàm.
Đạo ma tranh chấp đã đủ phiền, nếu lại nhiều thêm Phật Tông, vậy thì thật quá loạn.
Hơn nữa, Phật Tông trời sinh vốn đã đi khác đường với tu hành giả chính thống.
Bộ lý luận kia của Phật đạo mà thành chính thống, đạo môn tất sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.
Đương sơ chính là tam đại thiên tông liên thủ, thật không dễ dàng mới triệt để khu trục Phật Tông ra khỏi cửu châu, giờ làm sao có thể dung nhẫn đối phương đường hoành quay lại như vậy được.
Bạch Nhạc tuy đáng trách!
Nhưng vị Càn Đế đứng sau thúc đẩy hết thảy kia cũng đáng trách.
Càn Đế muốn mượn đao giết người, lại không ngờ, Bạch Nhạc tới một chiêu rút củi đáy nồi!
Giờ đây tam đại thiên tông ngược lại bị kê trên lửa, tiến thoái lưỡng nan!
Ai mà ngờ, trong bất tri bất giác, trên tay Bạch Nhạc đã nắm giữ nhiều lực lượng như vậy, thậm chí đã đủ sức để lay động thế cục thiên hạ.
Trầm mặc hồi lâu, lúc này Lý Tường mới chậm rãi mở miệng nói:
- Báo lên cho lão tổ đi... Chuyện này, chúng ta đã không cách nào làm chủ.
…
- Hắn đây là đang tự tìm đường chết!
Trên Đạo Lăng Sơn, trong mắt Lăng Tiên chớp động sát cơ băng lãnh, âm sâm mở miệng nói:
- Ai cho hắn lá gan chơi lửa như vậy! Không thành thần linh, đến sau cùng rốt cục chỉ là phàm nhân, hắn đây là muốn bức cường giả thần linh tự tay giết mình!
- Ngu xuẩn!
- Chẳng lẽ hắn thật cho rằng Càn Đế không dám giết người?
- Sợ là Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo sẽ nhúng tay... Giả như hai nhà kia đứng ra, liền đủ để bảo vệ cho Bạch Nhạc, rốt cuộc... Người dẫn Phật Tông tới là Càn Đế!
- Vậy thì truyền lời cho bọn hắn... Tỏ rõ thái độ của chúng ta, Bạch Nhạc... tất phải chết!
…
- Bạch Nhạc tất phải chết!
Trong hoàng cung Đại Càn Vương Triều, Càn Đế chém đinh chặt sắt quát lên.
Không thể không nói, trước đây hắn đúng là đã quá coi thường Bạch Nhạc.
Lần hội kiến ở vương thành, hắn tưởng đã ăn chắc Bạch Nhạc, lại không ngờ, Bạch Nhạc dám cự tuyệt trở thành đao trong tay hắn.
Thời gian qua, hắn vẫn không quá để tâm chuyện này, cho nên chưa xuống tay với Bạch Nhạc, mà để mặc cho Bạch Nhạc rời khỏi vương thành.
Thật không ngờ, Bạch Nhạc lại dám to gan lớn mật như thế.
Chẳng những trở tay đi Lương châu gặp tên cường giả thần linh Mặc Quân không biết từ đâu chui ra kia, còn kiến lập Ma tông, khiến ma tu trong thiên hạ nghe gió mà động, cơ hồ đẩy Bạch Nhạc lên thành thủ lĩnh ma đạo!
Đáng hận hơn là, sau khi về lại Thanh châu, Bạch Nhạc còn dám dung túng người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới kiến lập nên một Đại Càn Vương Triều khác, tranh đoạt tính chính thống với hắn!
Ai mà nhịn cho được?
Khắc này Càn Đế là triệt để động sát tâm.
- Bệ hạ yên tâm, Nhiên Cổ Phật đã đi ra từ Nam Hải, ít ngày nữa sẽ đến Thanh châu, tất định giúp bệ hạ trừ ma!
Hai tay hợp thập, Tuệ Tịnh nhẹ giọng đáp.
Tuệ Tịnh chính là quốc sư được Càn Đế sai người mời về từ Phổ Đà Sơn.
Đương nhiên, tên quốc sư này ở trong mắt Càn Đế chẳng đáng là gì, chẳng qua là ống truyền lời kết nối giữa Càn Đế và phật đạo mà thôi, chẳng qua, vị Nhiên Cổ Phật đứng sau lưng Tuệ Tịnh kia thì lại khác.
Phật, là xưng hô của phật môn đối với cường giả thần linh, mà trong xưng hô của phật môn, có thể được gọi là cổ phật, vậy càng là tồn tại đỉnh cấp của Phật môn.
Giờ Càn Đế còn cần bốn năm ngày mới có thể triệt để khôi phục, thế nhưng Nhiên Cổ Phật lại đã đi ra Nam Hải, bản thân điều này liền đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tuệ Tịnh một cái, Càn Đế cười lạnh nói:
- Chỉ sợ
- Bệ hạ quá lo!
Lắc lắc đầu, Tuệ Tịnh nhẹ giọng nói:
- Từ Hàng đại sĩ chính là người thuộc mạch của Nhiên Cổ Phật, chỉ bằng điểm này, Nhiên Cổ Phật tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình với Bạch Nhạc.
Nghe vậy, sắc mặt Càn Đế mới hơi chút hòa hoãn phần nào.
- Thái độ của trẫm thế nào, quốc sư cũng rõ ràng! Đạo môn thống trị thiên hạ đã quá lâu, không phá thì không lập, chỉ cần phật môn trợ giúp trẫm nhất thống thiên hạ, trẫm liền tất khiến phật giáo đại hưng, tuyệt không đổi ý!
- A di đà phật!
...
- A di đà phật!
Trên không trung Thanh Châu thành bỗng chợt vang lên một tiếng phật hiệu, toàn bộ Thanh Châu phủ phảng phất đều được phật quang bao phủ, một ít phàm nhân thậm chí bất giác quỳ rạp xuống vái lạy.
Càn Đế xa ở vương thành chắc cũng không ngờ, tốc độ của Nhiên Cổ Phật lại nhanh hơn dự tính của hắn nhiều đến vậy.
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, tức thì, Bạch Nhạc cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ, lông mày nhướng lên, chớp mắt, trên thân Bạch Nhạc chợt lộ ra một mạt kiếm ý khủng bố, xung thiên mà lên!