Cho nên, cách tốt nhất bây giờ là trực tiếp bóp chết Bạch Nhạc từ trong trứng nước!
Nếu Bạch Nhạc chọn trốn đi, hắn đúng thật chưa hẳn có thể ngăn được Bạch Nhạc, nhưng giờ đây Bạch Nhạc lại ngu xuẩn đến mức chọn ở lại bảo hộ Thanh Châu thành, vậy khác gì tự hãm thân vào tuyệt địa!
Nếu cơ hội như thế đều không tranh thủ nắm chặt, vậy hắn sao còn là Càn Đế!
Đế vương vô tình!
Chỉ cần có thể giết chết Bạch Nhạc, miễn trừ hậu hoạn, hủy diệt đi Thanh Châu thành có tính là gì, dù có phải hủy diệt toàn bộ Thanh châu, hắn cũng sẽ không tiếc!
- A di đà phật!
Gần như cùng lúc, trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng phật hiệu!
Chớp mắt, phật quang bao phủ toàn bộ Thanh Châu thành, một pho tượng Phật Đà trực tiếp xuất hiện trong hư không, bàn tay hướng về phía trước, hơi hơi nâng lên, lập tức liền nắm lại kiếm kia của Càn Đế!
Phật độ chúng sinh!
- Nhiên Cổ Phật! Ngươi dám ngăn trở trẫm?
Tức thì, Càn Đế nhịn không được lớn tiếng quát mắng.
Mắt thấy sắp chém Bạch Nhạc dưới kiếm, vĩnh viễn chặt đứt hậu hoạn, Càn Đế làm sao cũng không thể ngờ, Nhiên Cổ Phật lại sẽ đột nhiên nhúng tay, hỏi sao hắn không điên tiết cho được?!
- A di đà phật! Càn Đế, ngươi sát tính quá nặng, bần tăng không muốn ngăn trở ngươi, mà là muốn cứu bách tính thành này!
Hai tay hợp thật, Nhiên Cổ Phật đứng giữa hư không, phật quang bao trùm, như là chân phật hàng thế!
Tiếng nói từ bi bao phủ khắp toàn Thanh Châu thành, khiến cho ai nấy đều nghe được rõ ràng.
Nhất thời, dưới phật quang bao phủ, vô số dân chúng và tu hành giả cấp thấp trong Thanh Châu thành bất giác tự động quỳ xuống bái lạy!
Những người này quỳ lạy, khiến tượng phật giữa hư không càng thêm phần sáng chói.
Phật gia lấy nguyện lực làm suối nguồn lực lượng!
Càng nhiều người tín ngưỡng, thực lực cường giả Phật tông sẽ càng mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đây Đạo môn lại liên thủ chèn ép, bức Phật Tông ra khỏi cửu châu!
Đối với Nhiên Cổ Phật mà nói, cứu vớt Thanh châu chính là công đức vô lượng!
Phật Tông quay về, chính cần phải dựng lên hình tượng phổ độ chúng sinh.
Trước đó, hắn đang phân vân giữa Càn Đế và Bạch Nhạc, muốn đợi trước khi Càn Đế và Bạch Nhạc phân ra sinh tử lại làm quyết định!
Nhưng mà, khăng khăng trận chiến này Bạch Nhạc lại mang đến cho hắn kinh hỉ quá lớn.
Mặc dù còn chưa phải thần linh, lại có được chiến lực khủng bố, kết hợp với Thông Thiên Tạo Hóa Quyết cử thế vô song, đủ khiến Bạch Nhạc nắm trong tay lực lượng đối kháng thần linh, tiềm lực so ra thì lớn hơn Càn Đế nhiều.
Lại thêm cơ hội cứu vớt Thanh châu, thu hoạch vô số tín đồ đặt ngay trước mắt, đối với Nhiên Cổ Phật mà nói, nên làm ra lựa chọn thế nào, căn bản đã không tính là vấn đề.
Mà đây ... Chính là Bạch Nhạc át chủ bài mưu đồ trong ván cược này!
Từ vừa bắt đầu hắn đã không nghĩ qua có thể thắng được Càn Đế, điều hắn muốn làm chỉ là tận hết khả năng triển hiện thực lực và tiềm lực bản thân, qua đó đưa cho Phật tông lý do thích hợp để nhúng tay!
Chỉ vậy mà thôi!
…
- Ngốc tặc, ngươi dám bội phản trẫm?
Hai mắt đỏ hồng, Càn Đế tức đến độ toàn thân phát run, lớn tiếng quát mắng.
Không phẫn nộ không được, hắn phái người ra mặt đến Nam Hải mời người Phổ Đà Sơn về làm quốc sư, thậm chí không tiếc đối địch với tam đại thiên tông, tỏ rõ thái độ chống đỡ Phật tông!
Nhưng Nhiên Cổ Phật chẳng những không giúp hắn diệt trừ Bạch Nhạc, thậm chí chớp mắt liền trực tiếp phản bội hắn, hỏi sao hắn không phát cuồng?
- Phật độ chúng sinh! Thế nhân đều khổ, Phật tông ta xưa nay luôn lấy cứu vớt chúng sinh là trách nhiệm của mình, bệ hạ vì giết một người, không tiếc hi sinh bách tính một thành, điều này hoàn toàn trái ngược với quan niệm Phật tông chúng ta, nếu bần tăng đã gặp phải, há có thể không ngăn cản?
- Được, được, được!
Một kiếm này bị Nhiên Cổ Phật ngăn lại, trong ngực Càn Đế chất đầy lửa giận, cười lạnh một tiếng, liên tục thốt ra ba tiếng “tốt”, lành lạnh mở miệng nói:
- Xem ra trẫm đã quá nhân từ với các ngươi, không ngờ đám ngốc tặc các ngươi lại dám phản bội trẫm... Kể từ hôm nay, dám có đệ tử Phật tông bước vào cửu châu, gặp tên nào trẫm liền giết tên đó!
- A di đà phật! Biển khổ vô biên quay đầu là bờ, bệ hạ sát tâm quá nặng, đã nhập ma đạo!
Hai tay hợp thật, Nhiên Cổ Phật trầm giọng mở miệng nói.
Nghe vậy, Bạch Nhạc cũng cười lạnh nói:
- Lời này của cổ phật e là không đúng, trong ma đạo chúng ta không dung được hạng người thích giết chóc thế này!
Nếu đã trở mặt, Bạch Nhạc tự nhiên không cần phải nể mặt Càn Đế, lạnh lùng châm chọc nói.
Ánh mắt như điện, khắc này Càn Đế thật hận không thể bầm thây vạn đoạn Bạch Nhạc!
Nhưng giờ Nhiên Cổ Phật chắn ngang trước mặt, khiến hắn rõ ràng ý thức được, hôm nay vô luận thế nào, hắn cũng không làm gì được Bạch Nhạc.
Hít sâu một hơi, Càn Đế lành lạnh mở miệng nói:
- Ngốc tặc, món nợ hôm nay, trẫm ghi lại! Chúng ta chờ xem!
Nháy mắt khi vừa dứt lời, Càn Đế đã bước ra một bước, trực tiếp xé rách hư không rời đi!
Trận chiến này, cứ thế lấy hắn thảm bại mà chấm dứt!
Vù vù!
Mắt thấy Càn Đế tan biến ở trong hư không, tức thì, khắp toàn Thanh Châu thành đều theo đó sôi trào.