Trước đó, Càn Đế chẳng những muốn chém giết Bạch Nhạc mà còn bày ra bộ dạng sẵn sàng đồ diệt Thanh Châu thành, đúng thật khiến thần kinh ai nấy tại trường đều căng cứng như dây đàn.
Nhưng giờ đây, tùy theo Nhiên Cổ Phật nhúng tay, trường nguy cơ liền triệt để được hóa giải, hỏi sao bọn họ không hoan hô nhảy nhót cho được.
Những người theo đuổi Bạch Nhạc càng là hưng phấn không thôi!
Trước đó, lúc Bạch Nhạc nói muốn một mình giải quyết mối nguy từ Càn Đế, tâm tạng ai nấy đều treo lên, thậm chí có thể nói, căn bản không bất kỳ ai tin tưởng Bạch Nhạc!
Trận chiến này, bọn hắn đã sẵn sàng tâm lý đón chờ Bạch Nhạc vẫn lạc, bản thân không thể không đào thoát khỏi Thanh châu!
Nhưng ai mà ngờ, tình thế chắc chắn phải chết đó lại lần nữa được Bạch Nhạc hóa giải.
Nghĩ đến những gì Bạch Nhạc làm ra trước đó, khắc này, ai nấy đều không khỏi sinh ra tâm thái sùng bái Bạch Nhạc cuồng nhiệt.
Lấy Bán Thần Cảnh đương cự thần linh, căng đến khi Phật tông vươn tay cứu viện, thực lực như thế, hoàn toàn đủ để tự ngạo.
Người nhìn càng sâu hơn một tầng như Bất Tử Thanh Vương lại ý thức được, Nhiên Cổ Phật tới cứu viện cũng là điều sớm nằm trong dự tính của Bạch Nhạc, trong lòng không khỏi càng nhiều thêm mấy phần kính sợ đối với Bạch Nhạc.
Đặc biệt là những người đi ra từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, khắc này, bọn hắn như thể thấy được bóng dáng Giang Nhược Hư trên thân Bạch Nhạc!
Từ lúc Bạch Nhạc vừa mới triển lộ tài năng ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Giang Nhược Hư sớm đã nhìn trúng Bạch Nhạc, giờ mấy năm qua đi, mỗi một sự kiện lại đều ấn chứng ánh mắt của Giang Nhược Hư.
Thậm chí, Bạch Nhạc có thể làm đến bước này, e rằng ở một mức độ nào đó cũng là chịu ảnh tưởng từ Giang Nhược Hư.
Nếu phải chọn một tồn tại kiệt xuất nhất trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, như vậy người đó tất phải là Giang Nhược Hư chứ không thể nào là ai khác.
Đáng tiếc... Giờ Giang Nhược Hư đã không có ở đây.
Khoan nhắc trong lòng mọi người đang nghĩ thế nào, giờ đây Bạch Nhạc lại nhất định phải có đi có lại, cấp cho Phật Tông hồi báo thỏa đáng!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khẽ khom lưng, hướng về Nhiên Cổ Phật cúi đầu nói.
- Bạch Nhạc, thay mặt tất cả tu hành giả và bách tính Thanh châu cám ơn cổ phật!
- A di đà phật, thiện tai thiện tai!
Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, Nhiên Cổ Phật hai tay hợp thập hồi lễ.
- Bắt đầu từ hôm nay, vãn bối liền tu kiến miếu thờ ở Thanh châu, đồng thời hoan nghênh người Phật tông tới Thanh châu truyền đạo, nếu cổ phật nguyện ý, thỉnh mời cổ phật tạm cư Thanh châu, hưởng thụ hương khói cung phụng!
Trừ cảm tạ, tự nhiên cũng phải cấp cho lợi ích mang tính thực chất.
Tu kiến miếu thờ ở Thanh châu, để cho tăng nhân tự do truyền giáo, cung phụng Phật Tổ, khiến Phật tông cắm rễ tại Thanh châu, đây chính là hồi báo mà Bạch Nhạc dành cho Phật tông.
Đây cũng hứa hẹn trước đó Bạch Nhạc dành cho Nhiên Cổ Phật!
- Đa tạ Bạch phủ chủ! Bạch phủ chủ lòng dạ từ bi, không tiếc mạo hiểm tánh mạng thủ hộ Thanh châu, bần tăng cũng hết sức bội phục!
Khách sáo qua loa hai câu, Bạch Nhạc lần nữa mời Nhiên Cổ Phật tạm cư Thanh châu.
Thoáng chốc, chúng nhân hoãn thần lại, tức tốc khuếch tán tin tức này ra khắp thiên hạ.
..... .
- Nhiên Cổ Phật!
Trong mắt chớp qua một tia chán ghét, Lăng Tiên lạnh giọng mở miệng nói.
Vốn lần này Bạch Nhạc tất chết không nghi ngờ, lại không ngờ, sau cùng lại bị Nhiên Cổ Phật quấy loạn.
- Lão tổ e là phải thất vọng... Ta nói qua, Bạch Nhạc không dễ dàng chết vậy rồi! Chẳng lẽ lão tổ còn không nhìn ra được, kết cục này vốn đã được Bạch Nhạc sớm mưu tính từ trước? Giờ đây, Bạch Nhạc liên thủ với Phật tông, đủ để khiến Thanh châu chân chính đứng vững gót chân, phân đình kháng lễ với tam đại thiên tông chúng ta và Đại Càn Vương Triều.
Ngồi ở trước mặt Lăng Tiên, Vân Mộng Chân nhẹ giọng nói.
Trầm mặc khoảnh khắc, Lăng Tiên ngước mắt nhìn về phía Vân Mộng Chân, thản nhiên nói:
- Ta thừa nhận, đúng thật đã xem nhẹ hắn! Chẳng qua, chỉ cần ngày nào hắn còn chưa bước đến thần linh, ngày đó liền vẫn chưa tính là đặt chân thiên hạ! Từ bán thần đến thần linh, không dễ dàng vậy đâu, huống hồ... Hôm nay Phật tông có thể hợp tác với hắn, ngày mai liền chưa hẳn không thể phản bội hắn như đã phản bội Càn Đế.
- Chuyện sau này... Ai nói chuẩn được!
Khẽ khom lưng, Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói:
- Kể từ hôm nay, ta lần nữa bế tử quan, chuyện tông môn còn mong lão tổ làm chủ!
Đừng thấy hiện giờ Vân Mộng Chân thản nhiên nói chuyện trước mặt Lăng Tiên, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng lại khẩn trương hơn bất cứ người nào!
Trước đó, nàng đã đến mép bên đột phá bán thần, nhưng bởi vì chuyện Bạch Nhạc mà không cách nào tĩnh tâm tu hành tiếp được.
Thẳng đến khắc này, xác định Bạch Nhạc vượt qua tử kiếp, Vân Mộng Chân mới có thể yên tâm bế quan.
Còn về giao chuyện tông môn cho Lăng Tiên gì đó, đấy chẳng qua chỉ là lời xã giao thôi.
Dù nàng không bế quan, cũng căn bản không ảnh hưởng được đến quyết định của Lăng Tiên, thái độ Đạo Lăng Thiên Tông với Thanh châu trong sự kiện lần này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Muốn nắm trong tay càng nhiều quyền nói chuyện, muốn giúp Bạch Nhạc, nàng nhất định phải có được thực lực càng mạnh!