Liếc mắt nhìn Bất Tử Thanh Vương, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Thanh Vương, ngươi nghĩ cách liên hệ Dạ Nhận, lần này, ta hi vọng hắn có thể cùng ta đi Lương châu một chuyến, có hắn ở đó sẽ càng dễ dàng khống chế cục diện.
Đối với Dạ Nhận, mới đầu Bạch Nhạc còn luôn ôm theo giới bị rất lớn, nhưng tùy theo thời gian đẩy dời, giữa song phương đã không có gì ngăn cách, thậm chí ngược lại càng thêm tín nhiệm đối phương.
Ở trong dự tưởng của Bạch Nhạc, người thích hợp nhất để chấp chưởng mặt tây Lương châu, khống chế những ma tu này chính là Dạ Nhận.
- Được!
Gật gật đầu, hiển nhiên Bất Tử Thanh Vương cũng tán đồng quan điểm này, trực tiếp đáp ứng.
- Đúng rồi, chuyện ta đi Lương châu, tạm thời đừng truyền ra ngoài ... Như thế, quay đầu ta để Tuyết Tê biến thành bộ dạng mình, cùng theo Thanh Vương đến Duyện châu, che giấu tai mắt người ngoài.
Thoáng trầm ngâm một lúc, Bạch Nhạc lần nữa phân phó nói.
Giờ đang là thời điểm nhạy cảm, nếu chuyến hắn đến Lương châu bị phát hiện quá sớm, sợ rằng sẽ dẫn phát biến cố.
Bùi Tuyết Tê vốn chính là đệ tử Thận Lâu Vương, ở phương diện huyễn thuật có được thiên phú cực cao, đến sau, Bạch Nhạc truyền thần thông Đại Mộng Thiên Thu cho tên đệ tử này, giờ lại truyền thụ thần thông Thiên Cơ Biến, để nàng giả trang mình, độ khó không tính lớn.
Rốt cuộc đến cái trình độ này rồi, hẳn không mấy người dám tùy tiện đến xò xét hắn nữa.
- Được!
Hết thảy được lên kế hoạch thoả đáng, lúc này chúng nhân mới lần lượt tán đi.
Mọi chuyện đều được tiến hành án theo kế hoạch, Thanh châu hệt như một cỗ máy chiến tranh khổng lồ, khoái tốc vận chuyển lên.
Dùng gần gần không đến bảy ngày, Thanh Vân thiết kỵ đã tùy theo Bất Tử Thanh Vương đi ra Thanh châu, nhắm thẳng đến Duyện châu.
Động tác này, lập tức chấn kinh thiên hạ!
Ai nấy đều cảm nhận được dã tâm của Bạch Nhạc.
Trở mặt với Càn Đế, Bạch Nhạc đã không chút che giấu dã tâm bành trướng, nhắm thẳng đến Duyện châu, tranh đoạt địa vị chính thống cửu châu với Đại Càn Vương Triều.
Mà hết thảy điều này, đối với thế cục thiên hạ mà nói... Lại chẳng qua chỉ là kéo ra mở màn mà thôi.
Cùng lúc, sau khi Dạ Nhận chạy tới, Bạch Nhạc cũng dẫn theo Dạ Nhận và chúng tu hành giả Cực Tây Chi Địa, yên ắng lẻn vào Lương châu.
Binh chia hai đường, bọn Dạ Nhận trực tiếp chạy tới Điệp Chướng Sơn, còn Bạch Nhạc thì lại một thân một mình khe khẽ đuổi tới Tiên Du Kiếm Cung.
Đương nhiên, lần này Bạch Nhạc không trực tiếp đi thẳng, mà dùng Thiên Cơ Biến cải biến dung mạo và khí tức, lấy danh nghĩa tín sứ đến gặp.
- Người nào?
Mới vừa đến chân núi Tiên Du Kiếm Cung liền đã có đệ tử cản lại Bạch Nhạc.
Khoác một thân áo xanh, mang theo mấy phần phong thái người đọc sách, Bạch Nhạc đứng trước sơn môn Tiên Du Kiếm Cung, lộ ra khí tức Hóa Hư, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Tại hạ Giang Nhược Hư, tới từ Thanh châu.
…
- Giang Nhược Hư? Người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới?
Nghe được tên Giang Nhược Hư, Khương Phàm không khỏi hơi có chút ngạc nhiên.
Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đi ra không ít cường giả Hóa Hư, những người này cũng là một phần nguyên nhân khiến Thanh châu có đủ lòng tin dám đương cự với Đại Càn Vương Triều, tam đại thiên tông.
Chỉ là, người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới rốt cục còn chưa quen thuộc tình hình, giờ Bạch Nhạc lại để một người xuất thân từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đến Tiên Du Kiếm Cung nói chuyện, khó miễn hiện vẻ cổ quái.
Đương nhiên, tới nước này rồi, Khương Phàm không cách nào cự tuyệt được cả.
Bản thân đối phương vốn đã là cường giả Hóa Hư, lại lấy danh nghĩa Thanh châu mà tới, vô luận ý đến thế nào, hắn cũng không lý nào lại chặn ngoài cửa không cho vào.
- Để hắn tới gặp ta.
Ngay lúc Khương Phàm còn đang do dự, một tiếng nói hờ hững đột nhiên vang lên bên tai.
- Lão tổ!
Tức thì, trong lòng Khương Phàm không khỏi sợ hãi thất kinh, kinh ngạc nhìn về phía lão giả mới đột ngột xuất hiện.
- Lui xuống đi, gọi hắn vào đây.
Liếc mắt nhìn đệ tử truyền lời, lão giả trầm giọng mở miệng nói.
- Vâng, lão tổ!
Cung kính hồi ứng một tiếng, đệ tử kia không dám hỏi nhiều, lập tức lui đi xuống.
- Chẳng qua chỉ là người truyền lời thôi, sao dám kinh động lão tổ.
Khương Phàm vội nói.
Khẽ lắc đầu, lão giả chậm rãi nói:
- Người truyền lời cái gì, là vị Bạch phủ chủ kia đích thân tới, lão phu cũng rất hiếu kỳ, đến cùng là nhân vật thế nào mới có thể bằng sức một mình khuấy động phong vân thiên hạ, nếu đã đến, há có thể không gặp.
- Bạch Nhạc?
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, Khương Phàm làm sao cũng không thể ngờ, lúc này mà Bạch Nhạc lại dám đến Tiên Du Kiếm Cung.
Bạch Nhạc bước vào Tiên Du Kiếm Cung, khí tức giấu giếm được người khác, nhưng làm sao giấu diếm được vị cường giả thần linh kia.
Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đường của đệ tử Tiên Du Kiếm Cung, Bạch Nhạc đã bước vào trong đại điện.
- Lui xuống đi!
Khoát khoát tay, Khương Phàm trầm giọng phân phó nói.
Tức thì, trong đại điện liền chỉ còn lại ba người bọn Bạch Nhạc.
Ánh mắt rơi trên thân vị lão giả qua, gần gần chỉ mới đảo qua, trên mặt Bạch Nhạc đã hiện lên ý cười xán lạn, khẽ khom lưng, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!