Nếu trốn vào đây, vậy liền đồng nghĩa với, cục diện đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, có câu hứa hẹn này, bằng với có thể giúp Ma tông hóa giải một lần tử cục! Đối với Bạch Nhạc mà nói, thế là đủ rồi.
- Ta sẽ không ở lâu tại Lương châu, nếu có gì ngoài ý liền do hai người bọn hắn dẫn người đi vào, còn mong Mặc Quân tiền bối cho phép.
- Được!
Bạch Nhạc dẫn Dạ Nhận và Phương Đỉnh đến đây chính là vì dụng ý này, Mặc Quân cũng đoán được, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Ngoài ra, lần này tiểu tử tới còn có một việc muốn thỉnh giáo tiền bối.
Giải quyết chuyện đường lui chỉ là nhân tiện, mục đích chủ yếu trong chuyến đi lần này của Bạch Nhạc không phải cái đó.
- Hỏi đi!
- Làm sao có thể khoái tốc bước đến Thần Linh cảnh?
Nhìn vào ngọn núi phía đối diện, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
Vô luận là đối mặt Càn Đế hay Phật tông, lại hoặc là Lăng Tiên, giờ đây chút thực lực đó của Bạch Nhạc vẫn chẳng đáng là gì, hắn nhất định phải nhanh chóng bước đến Thần Linh Cảnh, chỉ như vậy mới có thể đảm bảo an toàn.
Đây mới là chuyện khẩn yếu nhất.
- Thời gian trăm năm không tính quá dài.
Mặc Quân lần nữa mở miệng nói.
Nghe vậy, bản thân Bạch Nhạc còn không cảm thấy gì, nhưng hai người Phương Đỉnh và Dạ Nhận lại đều không khỏi sợ hãi thất kinh.
Nói đến cái nước ấy rồi, bọn hắn tự nhiên không khó nghe ra được ý ngầm của Mặc Quân.
Chỉ cần ở lại chỗ này trăm năm, Bạch Nhạc liền có thể bước đến Thần Linh Cảnh, loại chuyện tốt như thế, có đốt đèn cũng không tìm được!
Nếu cơ hội như thế đặt ngay trước mặt, bọn hắn tuyệt đối sẽ đáp ứng mà không chớp mắt lấy một lần.
Nhưng trên thực tế, trong lòng bọn hắn cũng hiểu, cơ hội đó, sợ rằng chỉ giới hạn với mỗi Bạch Nhạc.
Nhưng dù thế, Bạch Nhạc vẫn không nguyện ý.
Điều này thật sự khiến hâm mộ muốn chết!
- Quá lâu!
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Chí ít đối với ta bây giờ mà nói thì quá lâu.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Mặc Quân mới chậm rãi nói:
- Muốn được đến bao nhiêu lợi ích, liền phải gánh chịu bấy nhiêu phong hiểm ... Chuyện trên đời này, trước giờ luôn là như vậy! Ta hứa hẹn với ngươi kỳ hạn trăm năm là bởi, ta từng thiếu nợ ngươi một nhân tình ... Ngươi hiểu không?
Tức thì, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm ngọn núi trước mặt!
- Tiền bối... Quen biết ta?
Bạch Nhạc có chút ngập ngừng hỏi nói.
Hắn không nhớ được mình từng có giao tập qua với cường giả thần linh nào, thậm chí Lương châu bên này, trước đây hắn đều chưa từng tới, sao Mặc Quân lại nói thiếu nợ nhân tình hắn?
- Tính là vậy đi!
Trầm mặc khoảnh khắc, Mặc Quân chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi không hiểu rõ cũng không sao cả, chỉ cần biết có đoạn nhân quả này là được! Ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần ở lại chỗ này trăm năm, ta có thể giúp ngươi bước đến Thần Linh Cảnh... Đây cũng là lần cuối cùng ta hỏi ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, liền sẽ không lần có lần sau nữa.
- ...
Bạch Nhạc có thể cảm thụ được sự chân thành trong ngữ khí của đối phương, cũng chính bởi vậy mà trong lòng lại càng thêm ngập ngừng.
Nhưng sau cùng Bạch Nhạc vẫn kiên định lắc đầu.
Thời gian trăm năm đủ để xảy ra quá nhiều biến hóa, phong hiểm này, hắn gánh không nổi, có vài người, hắn cũng không dứt bỏ được.
- Xin hỏi tiền bối, trừ cách đó ra thì còn có cách nào khác không?
Thấy Bạch Nhạc lần nữa cự tuyệt, Mặc Quân không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
- Quả nhiên... Kỳ thực ta sớm nên đoán được kết quả này.
Thoáng ngừng một lát, lúc này Mặc Quân mới trầm giọng nói tiếp:
- Thế giới này không chỉ có cửu châu... Cơ hội mà ngươi muốn tìm ở bên ngoài cửu châu! Chẳng qua, ta phải nhắc nhở ngươi... Không có thực lực cường giả thần linh, đặt chân ra ngoài cửu châu sẽ có phong hiểm vẫn lạc.
Bên ngoài cửu châu!
Đây là một đáp áp vượt ngoài ý liệu, lại cũng hợp tình hợp lí.
Sau khi đi ra từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Thần Nữ liền mất đi tung tích, qua nhiều năm vậy rồi, Thần Tôn cũng không biết tung tích.
Cửu châu lớn chừng đó, lại căn bản không có tin tức về đối phương.
Như vậy, đáp án duy nhất chính là, đối phương đang ở bên ngoài cửu châu.
Cường giả thần linh không để tâm tới thế cục thiên hạ, cho nên, đối với người thường mà nói, cửu châu chính là thiên hạ, nhưng với cường giả thần linh thì lại khác.
- Đa tạ tiền bối!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc lần nữa khom lưng cúi đầu.
Đối phương đã nói tới nước đó rồi, với hắn mà nói, vậy cũng đã đủ.
Mặc dù hắn không biết đối phương đến cùng từng có qua giao tập với mình ở đâu, mà lại nói thiếu nợ nhân tình mình, nhưng Bạch Nhạc rõ ràng, vô luận trước đó từng có nhân quả gì, hôm nay giải quyết xong hai chuyện này, nhân quả liền cũng kết liễu.
Đoạn đường còn lại, chỉ có thể dựa vào chính hắn để đi.
…
Từ phát binh đến triệt để chiếm lĩnh Duyện châu, Bất Tử Thanh Vương chỉ dùng vẻn vẹn chín ngày!
Vô luận là tông môn lớn nhỏ ở Duyện châu, hay là Thất hoàng tử trấn giữ tại Duyện châu đều lựa chọn phối hợp, toàn bộ quá trình, đến cả một trận chiến ra hồn còn chưa đánh thì đã tuyên cáo kết thúc.