Không lâu sau liền tới trên Đông Hải Tiên Đảo.
Không đợi Bạch Nhạc mở miệng giải thích, chúng nhân trên thuyền lập tức sôi trào!
- Quảng Hàn Thiên Cung? !
Nhất thời, tình tự ai nấy đều không khỏi kích động.
Đông Hải bên này bọn hắn vốn rất ít đi qua, tự nhiên không biết, Quảng Hàn Thiên Cung đã được Bạch Nhạc lần nữa bóc mở.
Giờ tận mắt thấy được cảnh này, bọn hắn mới thực sự hiểu được mục đích Bạch Nhạc muốn dẫn bọn hắn đến Đông Hải!
So với những chuyện khác, lợi ích mới là thứ khiến người hưng phấn nhất!
Để bọn hắn thấy được Quảng Hàn Thiên Cung, tự nhiên đồng nghĩa với, bọn hắn cũng có cơ hội phái đệ tử tới trong Quảng Hàn Thiên Cung tu hành lịch luyện.
Đây là di tích thượng cổ chân chính, lợi ích cất chứa trong đó, không cần nói cũng biết.
Đứng ở đầu thuyền, nhìn vào phản ứng của chúng nhân, Bạch Nhạc rõ ràng, từ khắc này, toàn bộ Duyện châu đã triệt để dung nhập vào trong trận doanh của mình.
Chỉ là tâm tư Bạch Nhạc không đặt ở điểm này.
Hải ngoại!
Dù lần này lại đến Đông Hải tính là chuyến đi ngoài ý, song Bạch Nhạc có thể cảm giác được, khả năng mình tới đây là do chỉ dẫn từ trong tối tăm!
Bên ngoài cửu châu!
Hải ngoại, tự nhiên cũng tính là bên ngoài cửu châu!
So với phía Nam Hải, nơi khả năng tồn tại cường giả Phật tông, chọn đi ra từ Đông Hải hiển nhiên sẽ càng an toàn, cũng càng bí mật.
Bản thân sự tồn tại của Quảng Hàn Thiên Cung chính là tầng yểm hộ kín kẽ nhất.
Như vậy, đối với thăm dò bên ngoài cửu châu, không ngại bắt đầu từ Đông Hải thử xem ...
…
- Ngươi phải ra biển?
Vô luận là Bất Tử Thanh Vương hay đám người Bạch Cốt phu nhân, vừa nghe được tin này, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Không đầu không đuôi, đột nhiên lại muốn ra biển, điều này thực sự quá kỳ quái.
Hiện nay có thể xuất hiện ở đây, ai nấy đều là nhân vật vô cùng trọng yếu, đối với bọn hắn, Bạch Nhạc tự nhiên không có gì phải giấu giếm.
Từ tốn kể lại một lượt chuyện hắn tới Lương châu, trước sau gặp mặt Tuyệt Tiên và Mặc Quân.
Thoáng chốc, sắc mặt bọn Bất Tử Thanh Vương cũng theo đó trở nên ngưng trọng.
Đương sơ đột nhiên nghe được nội tình trong chuyện này, dù là Bạch Nhạc cũng bị chấn kinh không nhẹ, càng đừng nói tới bọn hắn.
Ngoài mặt, Phật tông tiến vào Thanh châu, khiến thực lực Thanh châu tăng mạnh, thậm chí ẩn ẩn có khuynh hướng vượt lên Đại Càn Vương Triều và tam đại thiên tông, nhưng ai có thể ngờ, trong đó không ngờ lại ngầm giấu sát cơ.
Nếu không phải lần này Bạch Nhạc biết được chân tướng từ chỗ Tuyệt Tiên, đợi đến sau cùng, sợ rằng những người này đến chết thế nào đều vẫn mơ hồ.
Nghĩ đến đó, ai nấy đều không khỏi chảy một thân mồ hôi lạnh.
- Sư phụ, nhất định phải đi à?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Bùi Tuyết Tê lo lắng hỏi.
- Dưới đại thế, ai cũng không cách nào tránh được ...
Khe khẽ xoa đầu Bùi Tuyết Tê, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình, trách nhiệm của các ngươi là quản lý bách tính hai châu Thanh Duyện, ổn định thế cục! Còn sư phụ, vậy lại cần phải khoái tốc bước đến Thần Linh Lĩnh Vực, bảo giá hộ tống cho các ngươi.
Trách nhiệm, hai tiếng này nghe sao mà nặng trịch.
- Từ Đông Hải ra biển, ngược lại là
Bạch Cốt phu nhân nhẹ giọng mở miệng nói.
- Pháp tắc thiên địa khôi phục, thực lực các ngươi cũng có thể được đến đề thăng cực lớn ... Nhanh chóng bước đến Bán Thần Cảnh đi! Giờ đã là thời đại thuộc về thần linh, Hóa Hư Cảnh xa xa không đủ.
Nhìn vào chúng nhân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Bên ngoài cửu châu ... Thật muốn cùng ngươi đi ra xem xem.
Cười khổ một tiếng, Bạch Cốt phu nhân có chút đành chịu nói.
Lúc trước khi Bạch Nhạc bước đến Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, thực lực thậm chí còn không bằng nàng, nhưng mấy năm qua đi, chênh lệch giữa song phương đã không còn lớn như trước.
Nàng không phải người không biết nặng nhẹ, mặc dù rất muốn cùng theo Bạch Nhạc ra biển, song cũng hiểu được, lấy thực lực bây giờ của nàng, cùng theo đi ra, sợ rằng sẽ chỉ thành liên lụy cho Bạch Nhạc.
Án theo lời Tuyệt Tiên, chí ít phải có thực lực thần linh có đủ khả năng tự do tới lui bên ngoài cửu châu, giờ Bạch Nhạc đi cũng đã rất miễn cưỡng, làm sao có thể mang theo người khác.
- Sẽ có cơ hội thôi.
Nhìn vào Bạch Cốt phu nhân, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Thế giới này rất lớn, rốt cuộc cũng phải đi ra xem xem ... Ta đi trước thăm dò một phen, sau này, nhất định có thể mang các ngươi đi cùng.
Nghe thế, trong lòng Bạch Cốt phu nhân không khỏi ấm áp mấy phần.
- Yên tâm đi, sẽ không bị ngươi bỏ quá xa đâu, chẳng bao lâu nữa, ta cũng có thể bước đến Bán Thần Cảnh.
Bật cười, Bạch Nhạc không nhắc đến chuyện này nữa.
- Thời gian cấp bách, ta không về Thanh châu, qua hai ngày liền trực tiếp từ nơi này ra biển.
Chuyện cần dặn dò đều đã dặn dò, lại về Thanh châu cũng chẳng ý nghĩa gì, không bằng dứt khoát nhân cơ hội này rời đi.
- Yên tâm, phía Thanh châu, ta sẽ thay ngươi chiếu cố.