Gật gật đầu, Bất Tử Thanh Vương mở miệng nói:
- Mấy ngày nay, bản vương cũng có được lý giải càng sâu đối với U Minh Thiên Công, không chừng người thường cũng có cách để tu hành... Nếu thành công, chí ít, bản vương có thể diên thọ mấy trăm năm cho vị sư tỷ kia của ngươi.
Nghe thế, Bạch Nhạc không giấu được vui mừng.
Trước nay người hắn lo lắng nhất chính là Bạch Thanh Nhã, rốt cuộc, Bạch Thanh Nhã căn bản không có thiên phú tu hành, cũng không cách nào tu hành! Thời gian trăm năm đối với tu hành giả mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với Bạch Thanh Nhã mà nói thì lại là một đời.
- Đa tạ Thanh Vương!
Hướng về phía Bất Tử Thanh Vương khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc trịnh trọng cảm tạ.
- Không cần phải vậy!
Khoát khoát tay, Bất Tử Thanh Vương tùy ý nói:
- Bản vương được xưng bất tử, đối với sống chết, tự nhiên cũng có một ít cảm ngộ khác với người thường! Chỉ là, trên phương diện tu hành, bản vương biết, ta rất khó vượt qua được ngươi... Chính như lời ngươi nói, mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác, ngươi làm tốt chuyện của mình, bản vương tự nhiên cũng phải làm tốt chuyện bản vương nên làm.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đối với hiện thực, Bất Tử Thanh Vương luôn có được cách nhìn nhận vô cùng lý trí!
Tựa như trước đây sau khi hắn thua dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, lập tức liền có thể lấy tâm thái lý trí nhất tu kiến lăng tẩm Thanh Vương, để bản thân rơi vào ngủ say , chờ đợi cơ hội đoạt xá.
Bản thân Bất Tử Thanh Vương vốn là kiêu hùng!
Luận thực lực, hắn có thể không phải đỉnh cấp nhất, nhưng luận đến tâm trí cùng thủ đoạn, lại tuyệt đối là một trong những tồn tại đỉnh cấp nhất trong toàn thiên hạ.
- Phía Đạo Lăng Thiên Tông truyền đến tin tức, Vân Mộng Chân lại bế tử quan, có người nói, không bước vào Bán Thần Cảnh, nàng liền sẽ không xuất quan.
Bạch Cốt phu nhân lần nữa mở miệng nói.
Tuy Bạch Nhạc không hỏi, nhưng nàng cũng hiểu, phía Bạch Nhạc quan tâm nhất vẫn là Vân Mộng Chân.
Nói tình hình của Vân Mộng Chân cho Bạch Nhạc, cũng là để Bạch Nhạc càng an tâm.
Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Thiên phú Vân Mộng Chân rất tốt, thậm chí dù là ta, cũng có nhiều điểm không bằng... Pháp tắc thiên địa khôi phục, lại có Lăng Tiên chỉ dẫn, ta tin tưởng thực lực của nàng!
Lời này tuyệt đối không phải nói ngoa.
Thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, thiên phú Vân Mộng Chân thực sự quá tốt, thậm chí trước đây Bạch Nhạc cũng bởi vì được đến chỗ tốt từ trên thân Vân Mộng Chân, nhờ đó mới cải thiện thiên phú.
Qua nhiều năm vậy rồi, nếu chỉ xét riêng phương diện tu hành, Vân Mộng Chân chưa từng bại bởi bất cứ người nào.
Dù là Lăng Tiên cũng không thể không bội phục thiên phú và thủ đoạn của Vân Mộng Chân, nếu không phải bản thân là truyền nhân Thần Tôn, khắp toàn thiên hạ, Vân Mộng Chân hoàn toàn xưng là tuyệt thế vô song.
...
Thời gian dần trôi.
Ở lại trên Đông Hải Tiên Đảo nghỉ ngơi hai ngày, Bạch Nhạc không nhúng tay vào bất cứ sự vụ cụ thể nào, sau đó cứ thế lặng lẽ tiến vào sâu trong Đông Hải.
Lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, tự nhiên không cần phải đi thuyền.
Chẳng qua, Bạch Cốt phu nhân vẫn cấp Bạch Nhạc một chiếc Bạch Cốt Thuyền.
Giữa biển rộng mênh mông, có Bạch Cốt Thuyền liền có thể tùy thời nghỉ ngơi, hơn nữa, đôi lúc cũng có thể dùng thứ này để che lấp thân phận và thực lực.
Lại thêm, tốc độ Bạch Cốt Thuyền không tính chậm, vừa khéo thích hợp di chuyển đường dài.
Đây cũng là tâm ý của Bạch Cốt phu nhân, Bạch Nhạc tự nhiên không cự tuyệt.
Sau khi ra khỏi khu vực Đông Hải Tiên Đảo, Bạch Nhạc liền thả ra Bạch Cốt Thuyền, một đường chậm rãi tiến vào sâu trong đại dương mênh mông.
Dù không mang theo ai cả, nhưng Tiểu Bạch Long thì vẫn một mực ở bên Bạch Nhạc.
Đến giữa biển, Tiểu Bạch Long được Bạch Nhạc thả ra từ trong Bán Thần Lĩnh Vực, tiểu gia hỏa hiển nhiên rất thích biển cả, bơi lội chơi đùa quanh Bạch Cốt Thuyền đến quên cả trời đất.
Có tiểu gia hỏa làm bạn, lữ đồ tự nhiên không đến nỗi tĩnh mịch.
Một chiếc thuyền con trôi nổi tùy theo lấy sóng biển, cứ thế chậm rãi tan biến trên đường chân trời.
…
Thân là một người từ nhỏ lớn lên trong lục địa, căn bản không cách nào tưởng tượng hải dương mênh mông tới cỡ nào.
Bạch Nhạc tuyệt không tính người kiến thức nông cạn, nhưng đến khi thực sự thâm nhập vào sâu trong Đông Hải, lại vẫn là bị phiến đại dương bao la trước mặt làm cho chấn kinh.
So sánh ra, những gì hắn thấy được trước đó chỉ có thể tính là bãi cạn gần bờ.
Bạch Nhạc điều khiển Bạch Cốt Thuyền chạy thẳng về một hướng giữa đại dương ước chừng bảy ngày, trước mắt lại vẫn là một mảnh đại dương mênh mông bát ngát.
Đặc biệt là khi gặp phải bão tố, chứng kiến uy năng thiên địa kia, dù là Bạch Nhạc bây giờ cũng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
May mà giờ đây thực lực Bạch Nhạc đã đủ cường hoành, uy hiếp đến từ những hoàn cảnh kiểu này đã không cách nào tạo được bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn.
Chỉ là, tùy theo không ngừng thâm nhập sâu vào trong đại dương, Bạch Nhạc đã có thể cảm nhận được rõ ràng một loại khí tức dị thường.
Phảng phất ở chỗ này, linh khí giữa thiên địa có vẻ càng thêm nồng nặc!