Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2139 - Chương 2138: Bắc Minh Có Cá

Chương 2138: Bắc Minh có cá Chương 2138: Bắc Minh có cá

Nếu bỏ qua yếu tố hoàn cảnh ác liệt, một tu hành giả từ vừa mới bắt đầu liền tu hành ở chỗ này, tốc độ đề thăng tu vi chí ít sẽ gấp mấy lần so với trạng thái bình thường!

Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc phát hiện, ảnh hưởng này tác động lên cả sinh vật dưới đại dương.

Một ít cá tôm trong biển đều đã thành yêu!

Trong đó có hai con cá mập tính thử công kích Bạch Cốt Thuyền, bị Bạch Nhạc chém giết, thậm chí đã có được thực lực tiệm cận Hóa Hư.

Đáng tiếc, đám cá tôm xui xẻo này, sau cùng đều trở thành thức ăn cho Tiểu Bạch Long.

Một mực đi cùng bên người Bạch Nhạc, thực lực Tiểu Bạch Long theo đó không ngừng tăng trưởng, hơn nữa, cắn nuốt những sinh vật biển này, Tiểu Bạch Long phảng phất tiến vào một quá trình không ngừng tiến hóa, Bạch Nhạc có thể cảm giác được, cứ một đường đi tới thế này, không bao lâu nữa, Tiểu Bạch Long hẳn sẽ có được thực lực bán thần.

Huyết mạch Chân Long vô cùng cường đại, càng tu luyện đến hậu kỳ lại càng có vẻ khủng bố!

Người tu hành đến bước sau cùng là Thế Giới Cảnh, cũng tức là thần linh, tương tự, chân long tu hành đến mức tận cùng liền sẽ hóa thành thần long, có được lực lượng khủng bố đương cự với thần linh.

Oanh!

Đột nhiên, trên mặt biển vốn đang yên ả bỗng chợt cuộn lên sóng lớn ngất trời, phảng phất nguyên một phiến hải dương đều theo đó đung đưa.

Càng đáng sợ hơn là, khắc này Bạch Nhạc không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, tựa hồ như đang gửi thân vào trong tuyệt cảnh!

Cảm giác đó, đã rất lâu Bạch Nhạc chưa từng trải qua!

Cơ hồ theo bản năng, Bạch Nhạc trực tiếp bay ra từ trong Bạch Cốt Thuyền, trực tiếp trốn lên giữa cao không!

Kéo theo đó, Tiểu Bạch Long cũng bị kinh hãi, thành thật rụt về lại lớn chừng bàn tay, hạ xuống trên đầu vai Bạch Nhạc, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt biển.

Ùng ùng!

Lại một tiếng ầm vang truyền đến, nháy mắt, trong biển lớn bỗng chợt nhô lên một phiến lục địa!

Răng rắc!

Nháy mắt, Bạch Cốt Thuyền đang ngừng lại giữa biển liền bị đụng nát, hóa thành một mảnh xương vụn.

Khắc sau, chỉ thấy một cột nước thăng lên, cao đến hơn ngàn thước, Bạch Nhạc vội vàng né tránh.

Mấy nhịp thở sau, đợi khi Bạch Nhạc thấy rõ tình cảnh trong biển, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt mình.

Thứ nhô lên từ dưới biển nào phải lục địa, đó là một con cá lớn khủng bố!

Thân hình khổng lồ, kéo dài xa đến mấy trăm dặm!

- Côn!

Gần như chớp mắt, Bạch Nhạc lập tức nhớ đến một loại sinh vật trong truyền thuyết!

- Bắc Minh có cá, tên là Côn! Côn khổng lồ, lớn không biết mấy ngàn dặm!

Lúc còn nhỏ, Bạch Nhạc từng nghe qua khúc hát này, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới, trên đời lại thật có sinh vật khủng bố như thế.

Chỉ bằng áp lực mà đối phương mang đến, Bạch Nhạc liền hiểu được, nó tất có được thực lực tương đương thần linh.

Nếu không phải vừa rồi phản ứng nhanh, sớm bay ra từ trong Bạch Cốt Thuyền, sợ rằng giờ đây kết cục của mình đã không êm đẹp cho lắm. Đối mặt sinh vật khủng khiếp như thế, dù lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, cơ hồ cũng không có dư địa để giãy dụa.

Khắc sau, Bạch Nhạc thấy được con Côn kia chậm rãi ló ra từ mặt biển, liếc nhìn hắn một cái.

Đương nhiên, thân hình đối phương thực sự quá lớn, Bạch Nhạc không dám chắc có phải đối phương đang nhìn mình hay không, nhưng cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng thì không thể nào là giả được.

Không chút ngập ngừng, từ giữa trời, Bạch Nhạc lập tức hướng về đối phương khom lưng cúi đầu.

- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!

Đối phương không phải người, nhưng khi tu vi tới một trình độ nhất định, điều này đã không còn quá quan trọng nữa.

Còn về đối phương liệu có nghe hiểu hay không, vấn đề nhược trí kiểu này, Bạch Nhạc căn bản không cần phải nghĩ.

- Nhân loại! Ta đã gần vạn năm chưa thấy qua nhân loại tới nơi này.

Lát sau, một tiếng nói trầm thấp vang lên từ trong đại dương.

Da đầu tê rần!

Vạn năm!

Gần gần chỉ bằng một câu liền khiến Bạch Nhạc ý thức được, đối phương là tồn tại khủng bố sống từ thời đại thượng cổ đến bây giờ.

- Ngươi rõ ràng còn rất trẻ, sao ta lại cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc trên thân thể ngươi.

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Côn lần nữa mở miệng nói.

Tuổi tác Bạch Nhạc thật ra còn rất trẻ, điểm này ở trong mắt cường giả thần linh vốn chẳng phải điều bí mật gì.

Trong lòng khẽ động, Bạch Nhạc lập tức mở miệng nói:

- Hồi bẩm tiền bối, vãn bối may mắn được đến truyền thừa của Thần Tôn.

Mặc dù không biết đối phương có nhận thức Thần Tôn hay không, nhưng lý do duy nhất khiến đối phương cảm thấy thân quen mà Bạch Nhạc có thể nghĩ ra được chỉ có mỗi Thần Tôn, thế là đành phải dời ra vị sư tôn này.

- Thần Tôn ...

Nhẩm lại cái tên này, đối phương cũng theo đó trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Côn mới mở miệng nói tiếp:

- Thì ra là thế... Vạn năm trước, ta từng có qua một ước định với hắn, đáng tiếc, ta không thể thành công, hắn cũng tương tự.

- Ước định gì?

Mí mắt hơi nhướng lên, Bạch Nhạc không nhịn được hiếu kỳ, vội dò hỏi.

- Không cần nhắc lại.

Không có ý trả lời, Côn chậm rãi nói:

- Sâu trong hải dương vô cùng nguy hiểm, giờ ngươi còn chưa thể chống đỡ được, ngươi tới đây làm cái gì?

Bình Luận (0)
Comment