Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2140 - Chương 2139: Hải Để Chi Thành (Tòa Thành Dưới Đáy Biển)

Chương 2139: Hải để chi thành (tòa thành dưới đáy biển) Chương 2139: Hải để chi thành (tòa thành dưới đáy biển)

Bạch Nhạc không hoài nghi lời của đối phương, trên thực tế, Mặc Quân cũng nói qua về điều tương tự.

Chỉ bằng thực lực bán thần, tới đây, thực sự quá miễn cưỡng.

Nhưng mà, giờ Bạch Nhạc đã không còn lựa chọn khác.

Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới giải thích nói:

- Thiên Địa Đại Kiếp vẫn chưa được hóa giải, với thế cục rối loạn hiện nay, cường giả thần linh lần nữa xuất thế, vãn bối được đến một vị thần linh chỉ điểm, thế là đành phải mạo hiểm tới bên ngoài cửu châu để tìm kiếm cơ duyên đột phá thần linh.

- ... Thì ra là thế!

- Nếu ngươi là truyền nhân Thần Tôn, vậy thì ... Ta có thể chỉ điểm cho ngươi một con đường, chẳng qua có đi được thông hay không lại phải xem bản lĩnh của chính ngươi.

Thoáng ngập ngừng khoảnh khắc, Côn lần nữa nói.

- Thỉnh cầu tiền bối chỉ điểm!

Trong lòng khẽ rung, Bạch Nhạc vội hỏi.

- Sâu trong hải dương có động thiên! Dưới đáy biển cũng có một ít nhân loại sinh sống ... Ta có thể mang ngươi tới nơi đó! Nơi đó có cơ duyên để đột phá thần linh, chẳng qua cũng có trớ chú cường đại, nếu ngươi không thể phá mở trớ chú liền sẽ bị nhốt ở đời ở kia.

- Trớ chú gì?

Hơi ngớ, Bạch Nhạc nghi hoặc hỏi.

- Trớ chú chỉ có thể vĩnh viễn sống dưới đại dương, không cách nào rời đi!

Không chút giấu giếm, Côn trực tiếp hồi đáp nói.

- ... Chẳng lẽ cường giả thần linh đều không cách nào thoát khỏi lời nguyền này?

Bạch Nhạc khó mà tin tưởng hỏi.

- Tất nhiên! Nếu không cách nào hạn chế thần linh, làm sao có thể được xưng là trớ chú cường đại.

Côn hùng hồn đáp nói.

- Trớ chú mà ngay cả cường giả thần linh đều không thể phá trừ thì ta biết lấy gì ra để phá trừ?

Chỉ vào mũi mình, Bạch Nhạc không thể tưởng tượng hỏi ngược lại.

- Trớ chú này làm khó được người khác, nhưng không làm khó được Thần Tôn.

Côn lần nữa đáp nói:

- Ngươi là truyền nhân của Thần Tôn, tự nhiên chưa hẳn có thể làm khó được ngươi ... Đương nhiên, nguy hiểm là vẫn có, nhưng trên đời này, trước nay vốn không có chuyện nằm không mà hưởng! So với những sinh vật khác, nhân loại các ngươi đã tính là có được lợi thế rất lớn ... Cho nên, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay ngươi.

- ...

Nghe thế, lại đến lượt Bạch Nhạc trầm mặc.

Đạo lý hắn tự nhiên cũng hiểu, nhưng thật đến lúc cần phải làm ra lựa chọn, hắn vẫn không khỏi có chút do dự.

Trước đó Mặc Quân cũng nói qua lời tương tự.

Bên ngoài cửu châu có cơ hội đột phá thần linh, song cũng ẩn chứa phong hiểm vẫn lạc, so sánh ra, hứa hẹn giúp hắn bước đến cảnh giới thần linh trong vòng trăm năm của Mặc Quân mới thật là phương cách an toàn nhất.

Hơn nữa theo như lời Mặc Quân, đấy là bởi vì hắn thiếu nợ Bạch Nhạc một nhân tình, cho nên mới nguyện ý cho cơ hội.

Đáng tiếc hắn lại chọn mạo hiểm đi ra bên ngoài cửu châu.

Giờ đây, lựa chọn đặt trước mặt thật ra cũng tương tự.

Cơ hội mà Côn cấp cho này cũng cất chứa phong hiểm cực lớn, nhưng mà ... Giả như cự tuyệt, như vậy tiếp tục phiêu bạt trong đại dương, chắc gì đã có thể tìm được cơ duyên khác?

Hoặc đổi cách nói khác, dù tìm được cơ hội, phong hiểm cần phải gánh, chẳng lẽ sẽ thấp hơn?

Sợ rằng chưa chắc!

Lui một vạn bước mà nói, dù rút khỏi chỗ này, lộn về Đông Hải, lại từ nơi khác thăm dò hoàn cảnh bên ngoài cửu châu ở, kết quả được đến chắc gì đã khả quan hơn hiện tại?

Trước đó Mặc Quân cũng đã nói, đây là lần sau cùng hắn hỏi Bạch Nhạc.

Giờ dù Bạch Nhạc có lộn về, tiếp nhận điều kiện của Mặc Quân, sợ rằng cũng đã không kịp nữa.

Như thế so ra, không bằng dứt khoát đánh cuộc một lần!

Nghĩ đến đó, trong lòng Bạch Nhạc lập tức có phán đoán.

Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc lần nữa hướng về phía Côn khom lưng cúi đầu:

- Đa tạ, vãn bối nguyện ý tiếp thu, còn mong tiền bối chỉ dẫn!

- Không cần cảm tạ!

Côn bình thản đáp nói:

- Chỉ bằng ngươi là truyền nhân của Thần Tôn, ta liền nên cho ngươi cơ hội này, đây là nhân quả giữa ta và Thần Tôn, huống hồ... Trừ cái đó ra, kỳ thực ta cũng có chút quan hệ với đám nhân loại bị vây nhốt ở kia! Giờ đây Thần Tôn không biết tung tích, ngươi tính là người duy nhất có hy vọng giúp bọn hắn hóa giải trớ chú.

Không chút giấu diếm, Côn trực tiếp giải thích.

Đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội đồng thời kết liễu nhân quả giữa song phương, cho nên, đứng từ góc độ của hắn, quả thực không cần phải cảm tạ.

- Lên trên lưng, ta dẫn ngươi đi!

Lần nữa mở miệng, Côn trầm giọng nói.

Lại hướng về phía đối phương thi lễ một cái, Bạch Nhạc lập tức nhảy xuống từ không trung, hạ trên lưng Côn.

Oanh!

Khẽ gật đầu, tức thì, Côn lao vút vào trong lòng biển cả, may là Bạch Nhạc sớm đã có tâm lý chuẩn bị, không đến nỗi ngã nhào.

Kịp thời thúc giục lực lượng Bán Thần Lĩnh Vực, ổn định thân hình, tùy theo Côn lao thẳng xuống biển sâu!

Dưới mặt biển, ánh sáng mờ tối.

Không lâu sau, Bạch Nhạc đã gần như không cách

Tiềm hành dưới đáy biển ước chừng một canh giờ, lúc này Bạch Nhạc mới ẩn ẩn thấy được chút ánh sáng le lói, lát sau, tùy theo Côn không ngừng tiếp cận, Bạch Nhạc rốt cục cũng thấy rõ cảnh vật trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment