Nhưng đến khi thực sự thấy rõ, chấn kinh mang đến lại khiến Bạch Nhạc hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đây!
Không biết sâu bao nhiêu thước dưới đáy biển, nơi đây không ngờ lại sừng sững một tòa thành!
Huyễn lệ loá mắt!
Vô luận là vương thành hay Thanh Châu thành hiện tại, tựa hồ đều kém xa khi so với tòa thành dưới đáy biển này, nơi đây mới thực sự xứng với hai chữ xa hoa.
Chấn kinh nhất chính là, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được, mỗi người ở chỗ này đều có thể hô hấp tự nhiên dưới nước!
Hơn nữa, đa số người thật ra không có hai chân, mà mọc đuôi như cá, bơi lội tung tăng trong nước biển.
Thậm chí một số người khí tức cực kỳ yếu ớt, gần gần chỉ là phàm nhân, lại cũng có thể sinh tồn ở chỗ này.
Cảm giác hệt như những người này đã biến thành một loại sinh vật rất kỳ quái, tựa như là ... mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
Chăm chú nhìn hết thảy trước mặt, nhịp tim Bạch Nhạc đột nhiên gia tốc.
- Ngươi còn có một lần cơ hội đổi ý sau cùng!
Tựa hồ đọc được ý niệm trong đầu Bạch Nhạc, Côn lần nữa mở miệng nói:
- Thấy kết giới màu xanh lam trước mặt kia không? Bước qua kết giới này, tiến vào trong thành, ngươi liền sẽ phải chịu trớ chú như bọn họ ... Nếu ngươi hối hận, giờ ta có thể mang ngươi rời đi.
Hối hận ư?
Khắc này, tâm tư Bạch Nhạc phức tạp dị thường.
Nhưng sau một hồi trầm mặc, Bạch Nhạc vẫn kiên định lắc đầu.
Bước ra trước một bước, Bạch Nhạc nhảy xuống từ trên lưng Côn, trực tiếp bay về phía tòa thành dưới đáy biển kia.
Đi đến trước kết giới, Bạch Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng dâng trào, một loại cảm giác sợ hãi sinh ra từ tận đáy lòng, đó là cảnh giác đối với nguy hiểm theo bản năng.
Bạch Nhạc có thể cảm giác được, dù có được Thông Thiên Ma Công, sợ rằng hắn cũng rất khó hóa giải trớ chứ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc bước ra trước một bước, dứt khoát tiến vào trong kết giới!
Cơ hồ nháy mắt, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận được có một cỗ lực lượng cực kì khủng bố xâm thực vào trong cơ thể, thoáng chốc, hai chân truyền đến cảm giác đau đớn, như thể sắp bị biến thành đuôi cá!
Cùng lúc, hai bên quai hàm cũng truyền đến đau đớn, mang cá cứ vậy mọc ra ở hai bên gò má!
Đây mới là then chốt giúp những người kia có thể hô hấp được dưới đáy biển!
Biến hóa này khiến Bạch Nhạc không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Cơ hồ không chút do dự, Bạch Nhạc lập tức thi triển ra Thông Thiên Ma Công, cường hành hóa giải cỗ lực lượng kỳ dị trong cơ thể kia.
Không thể không nói, Thông Thiên Ma Công đúng thật thiên hạ vô song!
Dù là lực lượng kỳ quái cũng bị Thông Thiên Ma Công thôn phệ!
Nhưng mà, vấn đề duy nhất nằm ở ... Cỗ lực lượng này phảng phất vô cùng vô tận, vĩnh viễn không có điểm dừng, không ngừng mãnh liệt tuôn vào, Thông Thiên Ma Công thôn phệ bao nhiêu liền sẽ sinh ra bấy nhiêu lực lượng mới!
Gò má và hai chân Bạch Nhạc không ngừng biến ảo, gương mặt cũng tương tự.
Bạch Nhạc không sợ cảm giác đau đớn kia, song hắn cũng hiểu được ... Mình đúng thực vô không cách nào hóa giải trớ chú này!
Chí ít, chỉ bằng thực lực bây giờ thì còn xa mới hóa giải được.
Ngay đúng lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến người nơi đây chấn kinh, nhất thời, xung quanh Bạch Nhạc đã vây đầy ngư nhân!
…
- Không thể nào, sao ngươi làm được?
Thoáng chốc, thu được tin tức, một ngư nhân xinh đẹp đi ra từ trong đám đông, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, mở miệng hỏi.
Hơi ngớ, thẳng đến khắc này Bạch Nhạc mới hồi thần, đưa mắt nhìn về đối phương.
Đó là một ngư nhân rất đẹp, hơn nữa không phải nữ nhân, mà là nam nhân.
Tuy nhìn từ bên ngoài đối phương không có đuôi cá, cũng không có mang cá, nhưng lấy tạo nghệ huyễn thuật chi đạo của Bạch Nhạc thì vẫn có thể dễ dàng nhìn ra, đối phương chỉ đang dùng huyễn thuật để biến ảo thành bộ dạng người bình thường thôi.
Hơn nữa, thực lực đối phương rất mạnh, dù là Bạch Nhạc, tựa hồ cũng ẩn ẩn cảm nhận được một tia uy hiếp.
Đây là một bán thần rất lợi hại.
Ý niệm khẽ động, trong lòng Bạch Nhạc liền đã có quyết định.
- Tại hạ Bạch Nhạc, đi lạc vào nơi này, không biết tôn giá xưng hô thế nào?
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
Dù Côn dẫn hắn đến đây, nhưng Bạch Nhạc lại không có ý nói ra, giờ đột nhiên xuất hiện, hắn cần phải khoái tốc làm rõ tình hình nơi đây, chứ không phải để cho đối phương biết được nội tình của mình.
- Không thể nào! Làm sao có thể đi lạc được, nơi này sâu gần mười ngàn thước, hơn nữa lại nằm ở vị trí hẻo lánh, nếu không người chỉ dẫn, căn bản không khả năng tìm đến! Đã một vạn năm chưa từng có người tới qua chỗ này.
Nam tử xinh đẹp kia trầm giọng nói.
- Cái đó không quan trọng.
Trải tay ra, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp nói:
- Quan trọng là, ta đã đến, hơn nữa... Cần phải làm sao mới có thể ra ngoài?
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, nam tử kia rốt cục cũng dần bình tĩnh trở lại.
Thấy người xung quanh càng tụ càng nhiều, hắn hiểu, đây không phải chỗ để nói chuyện, thế là trầm giọng nói:
- Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Đại Tế Tư!