Nghe được cái tên Đại Tế Tư, đám đông xung quanh lập tức lộ ra vẻ cung kính, vội vã tránh đường.
- Đừng giở trò, bằng không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hiểu chưa?
- Yên tâm đi, đối với ta tới nói, giờ điều quan trọng nhất là làm sao để đi ra ngoài ... Hà cớ gì phải giở trò.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tùy ý đáp nói.
Lời này rất có lý, mí mắt nam tử xinh đẹp kia hơi nhảy, song sau cùng vẫn không phản bác.
Một đường tùy theo đối phương hướng đến trong thành, Bạch Nhạc có vẻ vô cùng ung dung, nhàn nhã đánh giá cảnh vật chung quanh.
Nơi đây tựa như một tòa thành thị bình thường, có tửu lâu có thương phố, cũng có khu dân cư, nếu không phải đang ở trong biển sâu, nếu như không phải người nào cũng mọc ra đuôi và mang cá, nơi đây quả thực không khác gì thành thị nhân gian.
Thoáng chốc, dưới sự chỉ dẫn của nam tử xinh đẹp kia, Bạch Nhạc đi tới trước một tòa cung điện.
Nơi đây cũng là tòa kiến trúc lớn nhất trong thành, nơi nơi đều lộ ra một loại khí tức huyền ảo.
Gần gần chỉ bằng một cái liếc mắt, Bạch Nhạc liền hiểu được, người ở trong này tất là cường giả thần linh.
Không chút ngập ngừng, dưới ánh mắt cảnh giác của đối phương, Bạch Nhạc điềm nhiên tiến vào trong cung điện.
Gần như đồng thời, trong đại điện, một vị lão phụ nhân chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia phảng phất có thể đâm xuyên trời cao, nhìn thấu nhân tâm.
Ánh mắt rơi đến trên thân Bạch Nhạc, khắc ấy dù là Bạch Nhạc cũng cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ.
Khẽ khom lưng, không đợi đối phương đặt câu hỏi, Bạch Nhạc trực tiếp mở miệng nói thẳng:
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!
- Đại Tế Tư! Người này vừa nãy đột nhiên xuất hiện ở trong thành, hơn nữa, có thể đương cự với lực lượng trớ chứ, lại nói dối là mình đi lạc vào đây.
Nam tử xinh đẹp kia cũng khom lưng hành lễ, trên tay còn làm một động tác lễ tiết vô cùng quái dị.
Không để ý tới đối phương, ánh mắt lão phụ nhân một mực đặt ở trên thân Bạch Nhạc.
- Ta cảm nhận được một loại lực lượng quen thuộc trên thân thể ngươi ... Ngươi không phải đi lạc mà là cố ý tới chỗ này! Là Côn đưa ngươi đến, đúng không?
Vừa mở miệng, đối phương liền trực tiếp nói toạc ra lai lịch Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc còn chưa đáp lời, nam tử xinh đẹp kia đã trợn trừng mắt, tựa hồ khó mà tin tưởng sự thực trước mặt.
- Tiền bối quả nhiên biết Côn.
Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Côn không giấu giếm hắn, trước khi tới đã từng nói có chút quan hệ với người ở đây, lúc này quả nhiên đã được chứng thực.
Thấy Bạch Nhạc thừa nhận, trong mắt lão phụ nhân kia không khỏi chớp qua một tia thâm thúy.
Thoáng trầm mặc chừng mấy nhịp thở, lát sau mới mở miệng nói:
- Lân nhi, ngươi lui xuống trước đi.
- Đại Tế Tư!
Nam tử xinh đẹp kia hiển nhiên có chút không tình không nguyện, tính thử tranh biện.
Nhưng lời vừa đến bên mồm liền nghênh đón ánh mắt băng lãnh từ lão phụ nhân, tức thì, trong lòng không khỏi hơi lạnh.
- Vâng!
Đợi đối phương lui xuống, lúc này lão phụ nhân mới chậm rãi mở miệng nói:
- Côn sẽ không vô duyên vô cớ dẫn người tới... Hắn từng nói qua, trên đời này chỉ có một người có thể hóa giải trớ chú nơi đây, nhưng hiển nhiên, ngươi không phải người kia.
Bạch Nhạc tự nhiên rõ ràng người kia trong miệng đối phương là ai.
Người kia mà Côn chỉ tất là Thần Tôn!
Nhưng nếu Thần Tôn đích thân tới, há lại cần phải phiền phức như vậy.
Trầm ngâm một lúc, Bạch Nhạc lần nữa hành lễ, mở miệng nói:
- Truyền nhân Thần Tôn Bạch Nhạc bái kiến tiền bối!
Nghe được cái tên Thần Tôn, lập tức, trong mắt lão phụ nhân đột nhiên chớp qua một tia dị mang!
Trước đó nàng đã đoán được thân phận Bạch Nhạc, chỉ là không cách nào xác định, thế nên mới buông lời dò xét.
Giờ Bạch Nhạc chính miệng thừa nhận, tính là triệt để xác thực suy đoán của nàng.
Mặc dù Bạch Nhạc không phải người kia, nhưng nếu đã là truyền nhân của đối phương, vậy thì quả thật có một tia hy vọng hóa giải trớ chú nơi đây.
Hơn một vạn năm!
Không biết bao nhiêu lớp người bị vây khốn đến chết ở chỗ này!
Chính nàng cũng từ một thiếu nữ biến thành lão ẩu, cảm giác tuyệt vọng đó, thực sự không cách nào dùng ngôn từ để diễn tả.
Dù chỉ có một tia hi vọng, đối với nàng mà nói, đều quý hơn bất cứ thứ gì.
- Tốt, tốt, tốt!
Liên tiếp nói ba tiếng “tốt”, trong mắt lão phụ nhân lộ ra vẻ hưng phấn, trầm giọng nói:
- Nói đi, ngươi có điều kiện gì! Ta là Thâm Hải Tế Tư, chấp chưởng bộ tộc này, chỉ cần có thể hóa giải trớ chú, để cho tộc ta rời khỏi đây, bất kỳ điều kiện nào cũng đều có thể đàm! Ngươi tưởng muốn cái gì?
- ...
Bạch Nhạc ẩn ẩn hiểu được tâm tình của đối phương, nhưng hắn lại thật không cách nào đưa ra hứa hẹn gì cả.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc đành chịu nói:
- Tiền bối hiểu lầm, mặc dù ta được Côn chỉ dẫn tới đây... Nhưng ta thật không cách nào hóa giải trớ chú, hoặc nói cách khác, chí ít hiện tại ta còn chưa làm được.
Trải tay ra, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Tiền bối cũng thấy rồi đấy, hiện tại, đến cả lực lượng trớ chú trên người mình ta đều chưa thể triệt để hóa giải.