Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2160 - Chương 2159: Ngươi Chạy Không Thoát (2)

Chương 2159: Ngươi chạy không thoát (2) Chương 2159: Ngươi chạy không thoát (2)

Chỉ là, giờ đây Bạch Nhạc không sốt ruột hạ thủ, mà cứ thế không nhanh không chậm đuổi theo phía sau đối phương, một đường hướng đến cung điện Đại Tế Tư.

Cảm giác vô hạn tiếp cận tử vong kia khiến bọn Chu Thì Mậu kinh hãi không thôi.

Liều mạng muốn chạy, khăng khăng lại làm sao cũng chạy không thoát.

Hệt như chạy trốn ở trên cầu, từng thời từng khắc nhịp cầu không ngừng đổ gãy, bức ngươi không thể không liều mạng chạy về phía trước mới có thể giữ được mạng sống!

- Lý Lân đâu? ! Lý Lân đâu? !

Chu Thì Mậu nhịn không được chửi ầm lên.

Trước đó hắn đã đánh tiếng với Lý Lân, một khi xảy ra chuyện liền sẽ sai người đi thông báo Lý Lân, đối phương cũng hứa hẹn hội lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, nhưng qua lâu vậy rồi mà chẳng thấy bóng dáng Lý Lân đâu, hỏi sao hắn không bực bội cho được.

Luận thực lực, thật ra Lý Lân chưa hẳn đã mạnh hơn hắn bao nhiêu, song rốt cuộc thân phận Lý Lân đặt ở kia.

Nếu Lý Lân đứng ra, dù Bạch Nhạc ngang ngược thế nào cũng phải cho vài phần mặt mũi.

Dù sao, trong chuyện lần trước, Bạch Nhạc cũng bị trách mắng một phen.

Bạch Nhạc càng đuổi càng gần, giờ đây đã chỉ cách bọn hắn không đến hai mươi thước, nhưng chính trong tuyệt cảnh đó, Chu Thì Mậu rốt cục cũng thấy được cửa lớn cung điện Đại Tế Tư!

Cuồng chạy về hướng cung điện, đồng thời tiếng kêu cứu của Chu Thì Mậu cũng vọng ra.

- Cứu mạng, Đại Tế Tư cứu mạng!

Chỉ chớp mắt, Chu Thì Mậu đã thấy được thân ảnh Lý Lân trước cửa điện.

Nhưng mà, như thể không nghe thấy tiếng hô của hắn, vô luận hắn kêu gào thế nào, Lý Lân cũng một mực đứng yên ở đó, không hề có ý nhúc nhích.

Phốc!

Phía sau đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn!

Chu Thì Mậu lập tức cảm thấy hai chân mát lạnh, cả người ngã ngào trên đất.

Ở ngay trước cửa điện, Bạch Nhạc bất thần đuổi kịp, trực tiếp chém đi hai chân, khiến hắn ngã xuống đất, không ngừng bò trườn về phía trước, lưu lại hai đạo vết máu xúc mục kinh tâm trên đất.

Tên còn lại thì càng không may!

Đầu lâu bị Bạch Nhạc trực tiếp chém rung, lăn lông lóc sang bên, hệt như bóng cao su, một cột máu phun lên từ nơi cổ gáy.

Lúc này, Chu Thì Mậu rốt cục cũng bò đến bên người Lý Lân, vươn tay níu lấy ống quần Lý Lân.

- Cứu ta, Lý huynh, cứu ta!

Nhưng hồi đáp hắn vẫn là bản mặt lạnh lùng, không có một tia cảm tình.

Thoáng chốc, Bạch Nhạc cũng đã chạy tới, giơ chân đạp trên lưng Chu Thì Mậu, hờ hững nói:

- Ta nói rồi, ngươi chạy không thoát. Dù có đến ngay trước mặt Đại Tế Tư, ngươi cũng tất phải chết... Bởi vì người muốn giết ngươi vốn chính là Đại Tế Tư!

- ... Không thể nào, không thể nào! Ngươi gạt ta, ta muốn gặp Đại Tế Tư!

Sắc mặt dữ tợn, Chu Thì Mậu giận dữ kêu hét cuồng loạn.

Đã mất đi hai chân, trên người Chu Thì Mậu nhầy nhụa vết máu, lại vẫn giãy dụa bò vào trong đại điện.

Hắn không cam tâm, cũng không tin Đại Tế Tư lại sẽ dung túng Bạch Nhạc như vậy.

Lần này, Bạch Nhạc thậm chí không thèm ngăn cản hắn.

Chỉ là, Bạch Nhạc không ngăn trở, nhưng không có nghĩa là không có người ngăn trở!

Giơ chân, đột nhiên vung ra một cước, Lý Lân trực tiếp đá bay Chu Thì Mậu ra ngoài.

- Lý Lân! ! !

Một cước này mới chính thức khiến Chu Thì Mậu triệt để tuyệt vọng!

Rõ ràng đã gần trong gang tấc, chỉ cần bò thêm về phía trước một bước, hắn liền có thể đẩy ra cửa điện.

Nhưng một bước này, lại xa tận chân trời!

- Ngươi cần gì phải giãy dụa, thật ra ngươi đã sớm đoán được chân tướng!

Từng bước đi tới Chu Thì Mậu, Lý Lân nhàn nhạt mở miệng nói:

- Chu Thì Mậu, ngươi là người thông minh, hà tất làm chuyện ngu xuẩn như thế ... Cam chịu số phận đi, nể tình ngươi ta quen biết một trận, sau khi ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố người nhà.

- Lý Lân! ! ! Là ngươi cấu kết với hắn, ngươi không được chết tử tế!

Điên cuồng rống giận, trong mắt Chu Thì Mậu tràn ngập cừu hận, phảng phất hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Lân.

Đáng tiếc, tựa như những người xưa kia bị hắn làm nhục.

Ánh mắt cừu hận không giết được người.

Cho nên, vô luận hắn phẫn nộ thế nào thì cũng không thể thay đổi kết cục.

Đáng sợ nhất chính là, sâu trong nội tâm hắn thật ra vô cùng rõ ràng, những gì Lý Lân nói đều là thật.

Đã trốn đến đây, làm sao có thể giấu qua được Đại Tế Tư.

Nếu không phải ý của Đại Tế Tư, ai dám động thủ ở chỗ này? !

Lý Lân vẫn từng bước đi tới trước mặt hắn, như thể những người không chịu phục bị hắn giết chết khi xưa, vung cước đạp nát tâm tạng, chôn diệt thần hồn!

Trước đại điện hiện vẻ vô cùng máu tanh.

Lý Lân thoáng khẽ nhíu mày.

- Hắn vốn không nên trốn được tới nơi này.

Thực lực Bạch Nhạc thế nào hắn cũng biết được ít nhiều, nếu không phải cố ý, Chu Thì Mậu căn bản không thể trốn được tới đây.

- Nếu Đại Tế Tư đã đáp ứng thanh trừ đám rác rưởi này, hẳn nên càng phải cho bọn hắn chấn nhiếp càng lớn! Nếu không thể khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, lại làm sao cấm chỉ được hành vi không khác gì súc sinh kia.

Thần sắc hờ hững, Bạch Nhạc hoàn toàn không có ý xin lỗi, nhàn nhạt mở miệng nói.

- ...

Thoáng chút ngưng trệ, Lý Lân trầm mặc một lúc, sau cùng vẫn không nói gì.

Bình Luận (0)
Comment