Một trường thanh trừ oanh oanh liệt liệt, tác động đến chí ít hơn ngàn người, nhưng có lẽ bởi vì là ý chí của Đại Tế Tư, cho nên căn bản không hề dẫn lên phong ba quá lớn, sau chẳng qua mấy tháng liền dần dần chìm xuống.
Tuy không dám nói triệt để ngăn chặn loại chuyện hắc ám kia, nhưng chí ít, đại bộ phận đều đã bị phơi ra ánh sáng, số ít còn lại cũng biến thành hành vi trong bí mật.
Đối với người ở tầng đáy Thâm Hải Chi Thành mà nói, đây không nghi ngờ là chuyện tốt.
Song vẫn có một vài người biết được, hết thảy điều này thật ra không phải bắt nguồn từ Đại Tế Tư, mà là bắt nguồn từ nỗ lực kiên trì của Bạch Nhạc.
Phủ đệ phân cho Bạch Nhạc trước đó không bị thu hồi, Băng Hàm vẫn ở lại chỗ này, xử lý gọn gàng sự vụ trong phủ.
Lúc Bạch Nhạc ở đây, cảm giác này còn không mãnh liệt, nhưng giờ, Băng Hàm ý thức được, mình đã y luyến Bạch Nhạc
Một trường yến hội như là ác mộng, lại hoàn toàn thay đổi cuộc đời nàng.
Đối với Bạch Nhạc, nàng ôm đầy cảm kích, song cũng có được tự ti rất lớn.
Mỗi ngày, nàng sẽ đứng trước cửa điện, nhìn về hướng cung điện xa xa, hi vọng thấy được thân ảnh kia trở về...
Ngày qua ngày, năm qua năm!
... ... ... ...
- Hô!
Miệng thở dốc một hơi, Bạch Nhạc đặt mông ngã nhào trên đất, trên người ướt đẫm mồ hôi.
- So với lần trước lại kiên trì nửa canh giờ... Ngươi đúng thật rất bất phàm.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thâm Hải Tế Tư không khỏi nhẹ giọng tán thán.
Bắt đầu từ lúc Bạch Nhạc tới đây bế quan luyện hóa lực lượng trớ chú, thái độ của nàng đối với Bạch Nhạc cũng theo đó thay đổi từng ngày.
Mới đầu là giày vò mang tính chất trả đũa, thẳng đến giờ đây là hân thưởng, không thể không nói, Bạch Nhạc đã từng chút từng chút dùng hành động thực tế khiến nàng tin phục.
Thời gian gần mười năm, Bạch Nhạc cơ hồ không có lấy một ngày nghỉ ngơi.
Mỗi ngày đều tu hành theo phương thức cực hạn, thống khổ đó, người khác không biết, nhưng nàng lại là người hiểu rõ ràng nhất.
Người như thế, đáng để bất kỳ ai đều kính phục!
- Ta chẳng qua mới kiên trì không đến mười năm, Đại Tế Tư lại đã chống đỡ vạn năm... So sánh ra, thế này có tính là gì.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc đè ra ý cười mệt nhọc, nhẹ giọng đáp nói.
Đến khi thực sự luyện hóa lực lượng trớ chú, Bạch Nhạc mới hiểu được, tại sao vị Đại Tế Tư này một mực trong cung điện, tưởng như bất động trên vương tọa, không phải bởi nàng quen với ngồi như thế, mà là bởi vì, chỉ có như thế, nàng mới có thể hạn chế thống khổ ở mức nhỏ nhất.
- Khác nhau chứ!
Lắc lắc đầu, Đại Tế Tư từ tốn nói:
- Ta đã duy trì thống khổ này đến một trạng thái tương đối cân bằng, trong khi ngươi một mực ở mép biên cực hạn ... Nếu cứ một mực ở trong trạng thái cực hạn này, đừng nói vạn năm, nghìn năm ta cũng chưa hẳn đã có thể chống đỡ được.
Đại Tế Tư không chút giấu diếm hân thưởng mà nàng dành cho Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Bạch Nhạc, nói cho ta nghe về thế giới bên ngoài đi ...
Từ lúc Bạch Nhạc tới chỗ này, đây là lần đầu tiên Đại Tế Tư hỏi hắn về thế giới bên ngoài.
Bạch Nhạc còn cần thời gian để khôi phục trạng thái, dù sao cũng vô sự, thế là cũng không giấu giếm, chậm rãi nói ra tình hình đại thể cho đối phương.
- Một vạn năm thấm thoắt trôi nhanh ... Lực lượng trớ chú này vây nhốt ta một vạn năm, lại cũng vì thế giúp ta tránh thoát Thiên Địa Đại Kiếp... Chuyện trên đời, đúng thật họa phúc khó liệu.
- Giờ thần linh lần nữa xuất thế, hiện tại thế giới bên ngoài đã biến thành thời đại thần linh... Sở dĩ ta phải mạo hiểm đi ra hải ngoại, chính là muốn khoái tốc có được Thần Linh Lĩnh Vực, chỉ thần linh mới đủ tư cách cuốn vào trong thiên hạ phân tranh bây giờ, đồng thời đủ sức tự bảo vệ mình.
Gật gật đầu, Đại Tế Tư bình tĩnh nói:
- Không sai, vô luận tới đâu, thực lực đều là bảo chứng cho hết thảy!
- Cho nên... Chúng ta phải nhanh chóng thành công.
Ngẩng đầu, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười rạng rỡ:
- Bắt đầu đi, ta có dự cảm, không bao lâu nữa, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.
Thời gian gần mười năm, trong trạng thái tu hành gần như điên cuồng, thực lực Bạch Nhạc đã có được đề thăng lớn, hiện tại đã đạt tới bán thần đỉnh phong, chỉ thiếu mỗi bước sau cùng liền có thể đạp chân đến Thần Linh Cảnh.
Nếu có người tử tế quan sát liền sẽ phát hiện, giờ đây Đại Tế Tư đã có vẻ không còn già nua như trước.
Nếu nói, trước đây Đại Tế Tư nhìn qua giống như là một vị lão ẩu tám chín mươi tuổi gần đất xa trời, như vậy bây giờ nhìn lại, bộ dạng cùng lắm chỉ chừng sáu bảy chục tuổi, trên dưới khắp người ẩn ẩn lộ ra sinh cơ.
Sự cường đại của một vị cường giả thần linh, quả thực vượt xa tưởng tượng.
Chỉ cần lực lượng trớ chú tiêu trừ, khôi phục sinh cơ và dung nhan chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.
- Không sai, chúng ta cũng sắp thành công... Bạch Nhạc, chỉ cần ngươi giúp ta hóa giải lực lượng trớ chú thoát khốn, ta cùng với toàn bộ Thâm Hải nhất tộc đều sẽ trở thành trợ lực cho ngươi! Thiên hạ này, tất sẽ có chỗ cho chúng ta đặt chân.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Đại Tế Tư lần nữa đưa ra hứa hẹn.