- Bạch Nhạc! Hà tất phải lưỡng bại câu thương? Ngươi giết ta, những người kia cũng không hồi sinh được! Ngược lại, tha cho ta, mới sẽ mang đến cho ngươi càng nhiều lợi ích.
- Giờ mới xin tha, không ngại đã quá trễ rồi ư?
Mắt lạnh nhìn đối phương, Bạch Nhạc cười lạnh nói.
- Đều là thần linh, có chuyện gì mà không thể bàn?
Thâm Hải Tế Tư tiếp tục nói:
- Giữa chúng ta không có tử thù! Ngươi để Côn buông xuống cừu hận, sao chính ngươi lại không thể buông xuống cừu hận và chấp niệm?
- Máu của hơn mười vạn người vô tội không thể chảy vô ích... Ta sẽ không thỏa hiệp với ngươi!
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng Bạch Nhạc lần nữa cuộn trào sát khí, không hề có ý định ngừng tiếp tục dây dưa với đối phương!
- Kiếm liên!
Tức thì, trong hư không đột nhiên tỏa ra một đóa kiếm liên huyễn lệ, kiếm ý khủng bố tán phát ra, trực tiếp bao trùm lấy Thâm Hải Tế Tư.
- ...
Chỉ tích tắc, trong lòng Thâm Hải Tế Tư không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi!
Nếu nói giao thủ trước đây phần nhiều là thăm dò, như vậy giờ đây Bạch Nhạc mới thực sự động sát khí, một kiếm này thực sự khiến nàng sợ hãi từ tận đáy lòng!
- Hải Linh!
Không dám có chút nào do dự, lập tức, thương trong tay Thâm Hải Tế Tư đột nhiên nổ bung, hóa thành xung kích khủng bố lan tràn ra khắp chung quanh!
Thâm Hải nhất tộc vốn lấy biển làm nhà, tự nhiên có được cảm giác vô cùng thân thiết đối với hải dương!
Hải Linh, chính là dẫn hải chi linh, mượn uy năng của biển cả!
Chỉ một nhịp thở, phảng phất trọn cả phiến hải vực đã hòa thành một thể với nàng.
Oanh!
Kiếm liên bạo phát, nhưng đại bộ phận lực đạo lại bị phiến hải vực bao la xung quanh tiêu trừ!
Lực lượng thực sự mà một kiếm này rơi đến trên thân Thâm Hải Tế Tư, mười không còn một!
- Bạch Nhạc, ngươi không giết được ta!
Thân ở trong biển, Thâm Hải Tế Tư lớn tiếng quát:
- Ở trong phiến hải dương này, dù ngươi có uy năng thông thiên cũng không làm gì được ta!
- Trùng mùa hạ làm sao biết đến băng!
Lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng châm chọc nói.
Cùng lúc, trên thân Bạch Nhạc đột nhiên tán phát ra một luồng khí tức khủng bố!
- Thôn Thiên!
Hai tiếng thoát miệng!
Tức thì, thiên địa biến sắc, kiếm liên tiểu thế giới lần nữa hiển hiện, hóa thành hấp lực khủng bố, trực tiếp thôn phệ lực lượng của toàn bộ phiến hải dương kia!
Ngươi có hòa làm một thể với hải vực thì đã làm sao?
Người khác có thể chưa hẳn đã làm gì được nàng, nhưng Bạch Nhạc thì khác!
Sự bá đạo của Thôn Thiên Quyết,khắc này lần nữa triển hiện đi ra.
Chỉ trong chớp mắt, Thâm Hải Tế Tư đã bỗng chợt cảm thấy, lực lượng mình suy giảm mạnh, vốn đang dung hợp hoàn mỹ với hải vực, lại bất ngờ xuất hiện tỳ vết, nháy mắt liền theo đó cường hành tách ra!
- Kiếm Lâm Thiên Hạ!
Chớp lấy cơ hội này, kiếm trong tay Bạch Nhạc lần nữa đâm tới!
Mạt tử mang huyễn lệ tái hiện, chỉ thấy một đạo huyết tuyến bắn lên, Thâm Hải Tế Tư bị bức đi lên mặt nước, máu tươi nhuộm đỏ hải dương!
Một đạo vết thương sâu đến tận xương nơi ngang ngực, xúc mục kinh tâm!
- Không!
Khắc này, Thâm Hải Tế Tư triệt để sợ hãi, lớn tiếng thét to!
Chớp mắt, Thâm Hải Tế Tư trực tiếp ném xuống trường thương trong tay, quỳ gối trên mặt biển, xin tha nói:
- Tha cho ta đi, Bạch Nhạc, ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ! Chỉ cầu ngươi tha ta lần này, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì!
Trong lúc nói chuyện, trên thân Thâm Hải Tế Tư lộ ra mị ý, hiển nhiên là một vị mỹ nữ thiên kiều bá mị!
Buông bỏ địch ý, cố tình hiến mị, sức dụ hoặc mang đến, đối với nam nhân quả thực là trí mạng.
Đến cái lúc sinh tử quan đầu này, tôn nghiêm hay mặt mũi gì đó đều có thể vứt sang một bên.
Chỉ cần có thể sống sót, nàng thậm chí không để ý hi sinh thân thể mình!
Phải biết, đương sơ ở Thâm Hải Chi Thành, vì một nữ nhân, Bạch Nhạc không tiếc trở mặt với Chu Thì Mậu, Lý Lân, thậm chí chuyện đến tai nàng cũng không chịu vứt bỏ, cường hành chém giết Chu Thì Mậu.
Luận thân phận, luận mỹ lệ, nàng vượt lên Băng Hàm cả trăm lần, nghìn lần!
Giờ nàng không tiếc tự hạ thân phận, hứa hẹn làm nô tỳ phụng Bạch Nhạc làm chủ, nàng không tin, Bạch Nhạc có thể không động tâm.
Đáng tiếc, đáp lại nàng không phải là mềm lòng như trong dự đoán, mà là kiếm quang lạnh băng!
Chớp mắt, một đầu lâu mỹ diễm xung thiên mà lên, máu tươi phun vãi ra, nhuộm đỏ cả thiên không!
Thẳng đến khi đầu thân đôi ngả, đầu lâu bay giữa trời, trên mặt Thâm Hải Tế Tư vẫn treo lên thần tình không dám tin tưởng.
…
Oanh!
Một cỗ hấp lực đánh tới, cơ hồ ngay nháy mắt khi Thâm Hải Tế Tư bị chém giết, Côn liền theo đó há mồm nuốt trọn thi thể và thần hồn nàng.
Đối với Côn mà nói, nó căn bản không để ý ai thắng ai thua.
Vô luận Bạch Nhạc hay Thâm Hải Tế Tư, ai thắng ai bại, nó đều sẽ thôn phệ đối phương.
Nhìn Thâm Hải Tế Tự bị thôn phệ, Bạch Nhạc không lên tiếng ngăn cản.
Thâm Hải Tế Tư vì tánh mạng bản thân, không tiếc bán đứng hết thảy tộc nhân, sau cùng vẫn Côn thôn phệ, điều này phảng phất như là nhân quả luân hồi, đối với hắn mà nói, đấy cũng là báo ứng tốt nhất.