- Nếu không nhờ có ta, sợ rằng, tính mạng tất cả người Thâm Hải nhất tộc đã bị ngươi dâng cho Côn rồi.
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân, ta có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Côn, nhưng loại vô sỉ bại hoại như ngươi ... Có chết trăm lần cũng không đủ!
Mũi kiếm hơi hơi chếch lên, Bạch Nhạc ngạo nghễ mở miệng nói:
- Ân oán giữa ngươi ta tạm thời không nhắc đến, chỉ bằng nửa số bách tính chết đi kia, hôm nay ta tất phải lấy mạng ngươi!
- ...
Da đầu tê rần, Thâm Hải Tế Tư làm sao cũng không ngờ, kết cục sau cùng lại thành thế này.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Cái chết của những người kia thì liên quan gì đến ta?
- Không liên quan?
Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Nếu ngươi thật để ý đến sống chết của bọn hắn, chỉ cần nói trước với ta một tiếng, ta liền kịp có chuẩn bị, thu hết tất cả mọi người vào trong Thần Vực, làm gì đến nỗi nhiều người mất mạng oan uổng như thế? Ngươi vốn là cường giả thần linh, nếu ngươi nguyện ý, chẳng lẽ không cứu được người ư?
- Thân là Đại Tế Tư Thâm Hải nhất tộc, ngươi lại vì tính mạng bản thân, táng tống sinh mệnh của bách tính nguyên một thành ... So với đám người Chu Thì Mậu, ngươi mới càng thêm đáng hận!
- ...
Lời này, nàng đúng thật không cách nào phản bác!
Nhưng nếu sớm biết kết quả bây giờ, có quỷ mới sẽ làm như thế!
Ai mà nghĩ tới, Bạch Nhạc lại yêu nghiệt đến vậy, thậm chí ngay cả lực lượng huyết mạch đều có thể luyện hóa, cường hành trợ giúp hóa giải ân oán giữa Thâm Hải nhất tộc và Côn.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi!
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, Thâm Hải Tế Tư lớn tiếng quát, chỉ là lời này, nghe thế nào cũng có vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, Bạch Nhạc nhìn về phía đối phương, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Sợ hay không thì đều chẳng có nghĩa lý gì cả ...
- Tới chiến!
…
Tới chiến!
Như là xuân lôi chợt vang, trong hai tiếng lộ ra chiến ý nhất vãng vô tiền, hướng thẳng đến Thâm Hải Tế Tư oanh kích mà đi!
Tùy theo tiếng quát kia, chiến ý cũng theo đó bắt đầu.
Người chưa đến, kiếm ý đã phá không tới trước!
Bước đến Thần Linh Cảnh, kiếm đạo của Bạch Nhạc mới tính là chân chính đại thành, một câu nói, một ánh mắt cũng đều có thể là kiếm.
Trận chiến này cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc thực sự đối mặt chính diện với một vị cường giả thần linh.
- Đừng tưởng ta sợ ngươi!
Lần nữa lặp lại câu nói khi nãy, bàn tay khẽ lật, một thanh trường thương màu đỏ sậm lập tức xuất hiện trong tay Thâm Hải Tế Tư, mũi thương nhướng lên, đột ngột giết tới Bạch Nhạc!
Tiên hạ thủ vi cường!
Nếu đã tránh không thoát, vậy thì đành phải chiến một trận!
Mặc dù có chút kiêng dè đối với Bạch Nhạc, nhưng Thâm Hải Tế Tư rốt cục vẫn là cường giả thần linh tồn tại từ vạn năm trước, một khi thực sự động thủ liền không còn chút hoảng loạn nào nữa.
Thương như rồng, nháy mắt đã cuốn lấy Bạch Nhạc!
Nổi lên trên mặt biển, Côn hoàn toàn không có ý nhúng tay ý tứ, cứ thế yên ắng nhìn vào Bạch Nhạc và Thâm Hải Tế Tư giao thủ.
Nó cũng muốn xem xem vị truyền nhân Thần Tôn này đến cùng có thủ đoạn như thế nào.
Đối với nó mà nói, thậm chí Bạch Nhạc chết sống đều không quan trọng!
Nếu Bạch Nhạc còn sống, tự nhiên có thể tuân thủ hứa hẹn luyện hóa lực lượng huyết mạch, còn nếu chết rồi, đám người Thâm Hải nhất tộc trong Thần Vực liền cũng sẽ đi ra, chỉ cần cắn nuốt sạch sẽ, hiệu quả được đến đều là như nhau.
Trên thực tế, vô luận Bạch Nhạc hay Thâm Hải Tế Tư cũng vô cùng rõ ràng điểm này!
Thế nên, trận chiến trước mắt mới càng phải liều mạng.
Cường giả thần linh, giơ tay nhấc chân đều có thể hủy thiên diệt địa.
Cũng may nơi đây là vùng biển hoang vu không người, bằng không, chỉ bằng dư ba hai người giao thủ cũng đủ cuộn lên biển gầm khủng bố, cuốn phăng hết thảy xung quanh.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc chân chính một thân một mình đối mặt với cường giả thần linh, cũng là trận chiến đầu tiên từ sau khi hắn có được Thần Linh Lĩnh Vực.
Không thấy sử dụng thần thông gì, mà đơn thuần dùng kiếm đạo đối địch!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, giờ chính là thời điểm hắn cần củng cố cảnh giới nhất.
Cùng một chiêu thức, giờ đây thi triển ra so với trước đây khi chưa bước đến Thần Linh Cảnh, cảm giác mang đến hoàn toàn bất đồng.
Bước đến thần linh mới thực sự tính là phá kén thành bướm, cá chép hóa rồng!
Trước đó Thâm Hải Tế Tư từng thấy qua Bạch Nhạc động thủ với bọn Chu Thì Mậu, nhưng đương thời, đối với Bạch Nhạc, nàng không quá để ý, thẳng đến khắc này khi phải thật sự đối đầu với Bạch Nhạc, nàng mới cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của kiếm đạo đối phương.
Dù không nhắc đến Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, chỉ bằng vào phần tu vi kiếm đạo này, Bạch Nhạc cũng đã đủ sức đặt chân trong hàng ngũ cường giả thần linh.
Bị nhốt một vạn năm, chưa từng giao thủ với người, giờ đây thực lực nàng sớm đã thoái hóa kém xa khi xưa.
Huống hồ, dù là ở vạn năm trước, Đại Tế Tư như nàng cũng không nổi danh bằng chiến lực.
Chỉ sau ngắn ngủi không đến một khắc chung, nàng càng đánh càng kinh hãi, ẩn ẩn sinh ra thoái ý.