Trước đó lúc chứng kiến Bạch Nhạc đột phá, nàng đã ý thức được sự đáng sợ của Bạch Nhạc, nhưng có làm sao cũng không ngờ, Bạch Nhạc lại sẽ khủng bố đến bước này.
Côn!
Đấy chính là tồn tại có thể một hơi nuốt trọn Thâm Hải Chi Thành, ngay cả ở thời đại thượng cổ cũng không có cường giả thần linh nào dám để bị Côn nuốt vào.
Khăng khăng Bạch Nhạc rõ ràng đã bị cắn nuốt, lại vẫn đâm thủng thân thể Côn trốn được ra ngoài, điều này thực sự quá mức biến thái.
Quan trọng hơn hết là, lúc này nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí trong mắt Bạch Nhạc.
- Hống!
Lại gầm lên một tiếng giận dữ, trọn cả phiến hải vực phảng phất đều theo đó rung chuyển, cuộn lên sóng cả ngất trời.
Đối với Bạch Nhạc, Côn rốt cục cũng sinh ra một tia kiêng dè, phải biết, nuốt người vào trong bụng vốn là bản mệnh thần thông lợi hại nhất của nó, ở thời thượng cổ, thần linh bị nó thôn phệ rồi chết đi không phải là số ít.
Giờ đây, khi thần thông kia thất hiệu, đối mặt Bạch Nhạc, nó thật có chút không biết xuống tay thế nào.
- Tiền bối đừng giận!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Sở dĩ tiền bối muốn giết người Thâm Hải nhất tộc là bởi vì lực lượng huyết mạch đúng không? Nếu ta có thể trả lại lực lượng huyết mạch cho tiền bối thì sao?
Câu này vừa ra, sát khí trên thân Côn lập tức thu liễm, biến thành kinh ngạc khó mà diễn tả bằng lời!
Chuyện lực lượng huyết mạch, đừng nói Bạch Nhạc, dù là vị Thâm Hải Tế Tư kia cũng chưa hẳn đã rõ ràng.
Giờ lại bị Bạch Nhạc một hơi nói toạc ra, hỏi sao nó không kinh dị!
- Ngươi nói cái gì?
Trải tay ra, Bạch Nhạc tùy ý nhún nhún vai nói:
- Tiền bối không hiếu kỳ sao ta trốn ra được à?
Trong lúc nói chuyện, bàn tay Bạch Nhạc khẽ trảo tới, lượng tiên huyết của tộc nhân Thâm Hải nhất tộc còn thừa lập tức xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc, chớp mắt liền hóa thành lực lượng huyết mạch thuần khiết, ngón tay điểm nhẹ, trực tiếp rơi đến trên người Côn.
- Thôn Thiên Quyết!
Chỉ sát na, Côn liền có phản ứng.
Nếu nói trước đó nó vẫn không rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vậy thì giờ đây đã triệt để hồi thần.
Rút ra tiên huyết của tộc nhân Thâm Hải nhất tộc, lấy Thôn Thiên Quyết luyện hóa lực lượng huyết mạch trong đó, dùng cái này để qua mặt lực lượng trong cơ thể nó, thủ đoạn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà có thể tin tưởng cho được!
Quan trọng hơn là, giờ này khắc này, nó rốt cục đã thấy được hi vọng từ trên thân Bạch Nhạc!
Không thể thôn phệ Bạch Nhạc, trên thực tế nó cũng hiểu ra, giờ thực sự rất khó làm gì được Bạch Nhạc, không thôn phệ được, dù có đến trong biển, lấy thực lực Thần Linh Cảnh của Bạch Nhạc, mặc dù đánh không lại nhưng nếu muốn chạy, nó cũng hết cách, chẳng thể làm được gì.
Nếu Bạch Nhạc quyết tâm bảo hộ cho những tộc nhân Thâm Hải nhất tộc kia, dù nó phẫn hận đến mấy thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm!
Nhưng giờ đây, chứng kiến Bạch Nhạc rút ra lực lượng huyết mạch, khiến nó lần nữa thấy được hi vọng!
Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Côn trầm giọng đáp nói:
- Thứ ta muốn chỉ là lực lượng huyết mạch, những người kia sống chết thế nào, ta không quan tâm! Chỉ cần ngươi có thể trả lại lực lượng huyết mạch cho ta, ta chẳng những buông tha bọn hắn, còn thiếu nợ ngươi một nhân tình! Ngày sau tất có hồi báo!
- Thù hận giữa Thâm Hải nhất tộc và tiền bối, ta vô ý nhúng tay! Huống chi, chuyện này đúng thật chính như tiền bối nói, không thể trách tiền bối được! Chỉ là lập trường đây đó khác nhau, ta quả thực không cách nào trơ mắt trừng trừng nhìn tiền bối đồ sát bọn hắn.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Nhân tình hay không nhân tình gì đó, không cần nhắc lại làm gì, ta chỉ hi vọng có thể qua đây hóa giải đoạn ân oán này, cứu tính mạng những người vô tội kia! Trước đây có chỗ nào đắc tội, còn mong tiền bối lượng thứ.
- Được!
Không chút do dự, Côn lập tức đáp ứng.
- Nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, mong tiền bối tìm một nơi đảo nhỏ để ta phóng thích bọn họ, sau đó từ từ luyện hóa lực lượng huyết mạch trả lại cho tiền bối!
Lần nữa ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói tiếp.
- Như thế tốt nhất!
Đối với an bài này của Bạch Nhạc, Côn không có ý kiến, trực tiếp đáp ứng.
- Chờ đã! Mong tiền bối đợi chút, trước khi rời đi, ta còn có một chuyện cần phải giải quyết!
Ngước mắt nhìn lên, trong mắt Bạch Nhạc lần nữa chớp động hàn mang, lạnh lùng mở miệng nói.
Câu này, lập tức khiến cho trong lòng Thâm Hải Tế Tư run lên.
- Bạch Nhạc, giữa ngươi ta vốn không có thù hận! Ngươi giúp ta thoát khốn, ta giúp ngươi đột phá Thần Linh Cảnh, hai chúng ta không ai nợ ai! Chỉ cần ngươi dừng tay, ta cũng thiếu nợ ngươi một nhân tình, thế nào?!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Thâm Hải Tế Tư tiếp tục nói:
- Ngươi chẳng phải từng nói với ta, ở bên ngoài ngươi đắc tội qua rất nhiều người ư? Ta có thể giúp ngươi! Ta còn có thể suất lĩnh Thâm Hải nhất tộc hiệu lực với ngươi.
- Thâm Hải nhất tộc?
Hàn mang trong mắt càng đậm mấy phần, Bạch Nhạc lành lạnh mở miệng nói:
- Từ vạn năm trước đó đến giờ, có hành vi nào của ngươi là xem mình như người Thâm Hải nhất tộc? Chuyện tới nước này, lại vẫn dám nói khoác không ngượng mồm, suất lĩnh Thâm Hải nhất tộc?