Thời gian vạn năm qua đi, dù thù hận có lớn đến mấy cũng nên được hóa giải, rốt cuộc người ở đây chỉ là một ít phàm nhân và tu hành giả cấp thấp thôi, Côn không lý nào lại cứ phải cắn chết không tha, điều này căn bản không phù hợp với phong cách hành sự một vị cường giả thần linh.
Trừ phi... Huyết mạch của Côn bị Thâm Hải nhất tộc cướp đoạt, chỉ có thôn phệ sạch sẽ người tộc này mới có thể giúp Côn khôi phục lực lượng huyết mạch.
Như thế, hết thảy liền được xâu chuỗi một cách hoàn mỹ.
Bản thân Côn vốn là thần thú thủ hộ cho Thâm Hải nhất tộc, chỉ là đến sau, vị tộc trưởng kia cường hành rút đi lực lượng huyết mạch của Côn để nhằm đề thăng thiên phú tu hành cho tộc nhân, dẫn đến Côn phát cuồng, phát động trớ chú!
Sau khi lưỡng bại câu thương, Thâm Hải nhất tộc bị nhốt dưới biển sâu, đồng thời cũng bị trớ chú khốn nhiễu.
Tương tự, Côn cũng bởi vì mất đi một bộ phận lực lượng huyết mạch mà không cách nào đột phá, hơn vạn năm qua một mực canh chừng ở phiến hải vực này , chờ đợi cơ hội tiêu diệt đối phương, đoạt về lực lượng huyết mạch.
Làm rõ ràng điểm này, suy nghĩ trong đầu liền thông suốt lên nhiều.
Muốn đơn thuần cứng đối cứng với Côn, giờ đây căn bản không có chút phần thắng nào.
Dù Bạch Nhạc thi triển ra Thôn Thiên Quyết thì cũng không cách nào thoát thân!
Thực lực Côn quá mạnh, hơn nữa trong tình huống biết rõ Bạch Nhạc là truyền nhân Thần Tôn, lại vẫn dám nuốt Bạch Nhạc vào trong bụng, không lý nào lại không có bất kỳ chuẩn bị gì.
Liều mạng, làm thế không khác gì đâm đầu vào chỗ chết cả!
Giải chuông còn cần người buộc chuông!
Đến cái bước này, muốn thoát ra được tử cục, cơ hội duy nhất chính là lực lượng huyết mạch của Côn.
Trong mắt chớp qua một tia tinh mang!
Bạch Nhạc lập tức mở miệng nói:
- Triệu tập tất cả mọi người, ta cần có máu của các ngươi, mỗi người cho ra một phần máu! Phải nhanh!
- Hả?
Băng Hàm ngây ngốc.
- Không kịp nói nhiều nữa rồi ... Ngươi đi giải thích với bọn hắn, ta đích thân ra tay.
Cảm nhận được lực lượng tiểu thế giới đang khoái tốc tiêu hao, Bạch Nhạc đã không thể đợi, để Băng Hàm đi thông tri người khác, sau đó thu huyết dịch qua đây, thời gian lãng phí thực sự quá nhiều.
Tâm niệm khẽ động, chớp mắt, trong khắp toàn tiểu thế giới bỗng chợt hiện lên vô số tia kiếm khí!
Đồng loạt hạ đến trên thân chúng nhân.
Ở trong tiểu thế giới của mình, ra tay đối với những phàm nhân và tu hành giả cấp thấp này, căn bản chẳng hề có chút áp lực nào cả.
Thoáng chốc, kiếm khí phân ra đã trực tiếp cắt lên cánh tay hoặc bắp đùi mỗi người.
Gần gần không đến trăm nhịp thở, huyết dịch của những người kia đã được kiếm khí bao bọc lại, tụ đến cùng một nơi.
Phải biết, mặc dù người Bạch Nhạc được cứu chỉ chừng phân nửa, song con số cũng lên đến hơn mười vạn.
Nhiều người như vậy, dù mỗi người chỉ lấy một chút máu, hội tụ đến một nơi, cũng là số lượng cực kỳ khổng lồ.
Trong mắt chớp động tinh mang, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển ra Thôn Thiên Quyết!
- Thôn Thiên!
Chỉ một nhịp thở, toàn bộ lực lượng trong huyết dịch đã bị Bạch Nhạc cường hành thôn phệ.
Lực lượng huyết mạch trên thân một hai người thì vô cùng mỏng manh, căn bản không cách nào hấp thu, nhưng khi hội tụ huyết dịch của hơn mười vạn người, liền đủ để khiến Bạch Nhạc thôn phệ được một bộ phận lực lượng huyết mạch.
Thôn Thiên Quyết quá bá đạo, căn bản không có bất kỳ lực lượng nào mà không thể thôn phệ, dù là lực lượng huyết mạch của Côn cũng tương tự!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây mới thực sự là bùa cứu mạng.
Trong mắt chớp động tinh mang, đạp bước đi ra, Bạch Nhạc lần nữa rời khỏi kiếm liên tiểu thế giới.
Lực lượng huyết mạch vừa mới bị cắn nuốt chợt tuôn ra, bảo hộ quanh thân Bạch Nhạc, thoáng chốc, uy hiếp khủng bố xung quanh bỗng chợt tan biến.
Có được phần lực lượng huyết mạch này, phảng phất mang đến cho Bạch Nhạc một tầng ngụy trang, Côn tưởng đây là một phần thân thể, tự nhiên sẽ không tiếp tục công kích nữa.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây chính là cơ hội để thoát khỏi tử cục!
Nghịch Ma Kiếm đột nhiên giơ lên, một mạt kiếm quang huyễn lệ chợt lóe, hung hãn chém ra!
Phốc!
Côn vốn đã nắm chắc phần thắng, an tâm chờ đợi Bạch Nhạc và những người kia tử vong, phần lưng bỗng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, khắc sau, một cột máu bắn tóe, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, lao ra từ trong cơ thể mình.
- Hống!
….
Gầm lên giận dữ, Côn lần nữa nổi lên mặt nước, căm tức nhìn Bạch Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
- Không thể nào, ngươi chẳng qua mới đến Thần Linh Cảnh, làm sao có thể thoát ra được từ trong bụng ta?
Đạp trên mặt biển, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười xán lạn, nhẹ giọng nói:
- Trên đời này nào có chuyện gì chắc chắn trăm phần trăm, tựa như ta không tính ra được, vị Thâm Hải Tế Tư kia một mực có cấu kết với tiền bối ...
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Bạch Nhạc lập tức hướng đến Thâm Hải Tế Tư ở cách đó không xa, ngữ khí khẽ chuyển, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đại Tế Tư, chúng ta lại gặp mặt.
Bị ánh mắt Bạch Nhạc nhắm đến, khắc này Thâm Hải Tế Tư cũng không khỏi tê cả da đầu.