Nếu là trước đây khi còn là bán thần, đối mặt Côn, Bạch Nhạc không có bất kỳ dư địa nào để phản kháng, nhưng giờ thì đã khác.
Lấy thân làm kiếm, Bạch Nhạc lần nữa thi triển khoái kiếm, lấy kiếm tách ra mặt nước, trực tiếp xông lên.
Quá nhanh!
Cùng lắm không đến nửa khắc đồng hồ, Bạch Nhạc đã thấy được mặt nước.
Chỉ cần lao lên mặt nước, chí ít sẽ có năm phần thắng tính.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc sắp lao lên, trên mặt biển bỗng chợt xuất hiện một mạt thương mang khủng bố, cường hành bức lui Bạch Nhạc vào trong biển.
- Thâm Hải Tế Tư! ! !
Chớp mắt, Bạch Nhạc liền đã nhận ra thân phận đối phương.
Vô luận thế nào hắn cũng không ngờ được, đến cái lúc này rồi, vị Thâm Hải Tế Tư kia lại vẫn cắn trả hắn một miếng!
Rống!
Gần gần chỉ là một thoáng ngăn trở, nhưng đối với Côn, vậy lại đủ rồi!
Tức thì, miệng lớn như chậu máu kia hợp lại, trực tiếp nuốt lấy Bạch Nhạc.
- Côn!
Đạp trên mặt biển, Thâm Hải Tế Tư chậm rãi mở miệng nói.
- Được rồi!
Chậm rãi nổi lên mặt nước, Côn trầm giọng nói:
- Ngươi đã hoàn thành hứa hẹn, chuyện còn lại không còn liên quan gì đến ngươi.
Trốn ra từ Hải Để Chi Thành, Thâm Hải Tế Tư làm sao tránh qua được cảm giác của Côn?
Thậm chí sở dĩ có thể thoát thân, cũng là bởi giữa nàng và Côn đã đạt thành thỏa thuận ngầm.
Trên thực tế, từ vạn năm trước, nàng đã có qua ước định với Côn, đáng tiếc, vị tộc trưởng kia hi sinh tính mệnh, cường hành bảo hộ cho Thâm Hải nhất tộc, đồng thời khiến nàng bị nhốt trong Thâm Hải Chi Thành, không cách nào thoát ra được.
Lần này đi ra, nàng trực tiếp ngã về phía Côn, bởi thế mới chờ sẵn ở chỗ này để cùng lúc tính kế Bạch Nhạc.
Trước nay nàng chưa từng để ý đến sống chết của những người kia.
Đấy mới là hết thảy chân tướng.
…
Hắc ám, hắc ám vô biên không thấy đâu là điểm cuối!
Nháy mắt khi bị Côn nuốt vào trong miệng, Bạch Nhạc liền biết rắc rối to, gần như không chút do dự, trực tiếp liền phóng thích ra kiếm liên tiểu thế giới, ẩn thân ở trong đó.
Giả như vẫn là bán thần, sợ rằng thoáng chốc liền sẽ thân tử hồn diệt.
Giờ đây, có tiểu thế giới chống đỡ, hắn mới có chút dư địa để quay vần, không đến nỗi lập tức vẫn lạc.
Song dù là vậy, thế cục cũng vẫn nguy hiểm vô cùng.
Gửi thân ở trong tiểu thế giới, nhưng Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được thần lực đang khoái tốc tiêu tan.
Sự khủng bố của Côn hoàn toàn không phải điều mà cường giả thần linh bình thường có thể so sánh, một khi bị nuốt vào trong bụng, thần linh cũng hoàn toàn có thể bị diệt sát, trong chiến đấu, không một thần linh nào dám để bản thân bị Côn nuốt vào.
Nhưng Thâm Hải Tế Tư đột nhiên ra tay, đúng thật đánh cho Bạch Nhạc trở tay không kịp.
Giờ nói gì cũng đã muộn.
- Công tử! Sao thế?
Bạch Nhạc trốn vào tiểu thế giới, Băng Hàm lập tức chạy đến nghênh đón, phát hiện sắc mặt Bạch Nhạc không dễ nhìn, thế là có chút bất an dò hỏi.
- Không kịp giải thích, các ngươi có biết Côn có nhược điểm gì không?
- Côn? !
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Băng Hàm lập tức bị dọa nhảy dựng.
- Chẳng phải Côn là thần thú thủ hộ cho tộc ta ư?
Đối với lời này, Bạch Nhạc không còn gì để nói.
Tâm tâm niệm niệm muốn tiêu diệt Thâm Hải nhất tộc, lại được bọn hắn tôn sùng là thần thú thủ hộ, mẹ nó, là ai gieo vào trong đầu các ngươi suy nghĩ này?
Trí thông minh của những người này thật đúng là đáng lo.
Chờ chút!
Đột nhiên, trong đầu Bạch Nhạc xẹt qua một đạo thiểm điện.
Không gì là không có nguyên do.
Vô luận là vị Thâm Hải Tế Tư kia, hay là tộc trưởng Thâm Hải nhất tộc trước đây đều sẽ không nói ra lời như vậy!
Sự tình tất có nguyên nhân!
Nếu loại truyền thuyết này có thể truyền lưu lâu đến vạn năm, như vậy... Chưa hẳn đã là giả!
Thâm Hải Tế Tư có thể nói dối, như vậy... Côn, tại sao lại sẽ không?
- Cách nói này từ đâu mà ra, về Côn, ngươi còn biết cái gì?
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc lần nữa hỏi lại.
Mặc dù còn không rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Băng Hàm lại hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng của Bạch Nhạc.
Thoáng chút trầm tư liền vội đáp lời.
- Nghe đồn, Côn một mực là thần thú thủ hộ cho bản tộc, thậm chí chúng ta còn kế thừa một bộ phận huyết mạch của Côn! Ở thời đại thượng cổ, nghe nói tộc trưởng và Đại Tế Tư có thể thi triển một ít thần thông của Côn ... Chỉ là, tùy theo trớ chú xuất hiện, rơi đến trong biển sâu, những thần thông này liền cũng thất truyền.
Huyết mạch của Côn?
Trong lòng khẽ động, Bạch Nhạc lập tức ẩn ẩn đoán được tại sao trước đây vị tộc trưởng Thâm Hải nhất tộc kia lại phát sinh xung đột với Côn.
Lực lượng huyết mạch!
Với loại thần thú đỉnh nhọn như Côn, lực lượng huyết mạch cường đại đến cỡ nào, nếu có cách để dẫn một tia lực lượng huyết mạch đến trên thân tộc nhân, thiên phú tu hành của toàn bộ Thâm Hải nhất tộc sẽ được đến bước đề thăng nhảy vọt về chất!
Nếu thực sự có cách như thế, vậy thì không khó lý giải tại sao vị tộc trưởng kia lại ra tay đối với Côn.
Ở chiều ngược lại cũng tương tự!