Nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn có chút bất an.
Giờ đây tùy theo Côn xuất hiện, hết thảy mới dần dần lộ ra ngoài ánh sáng.
- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, chuyện ta đáp ứng ngươi cũng đã làm xong.
Côn chậm rãi mở miệng nói.
Lúc trước dẫn Bạch Nhạc tới chỗ này, Côn hứa hẹn sẽ cho Bạch Nhạc một cơ hội bước đến Thần Linh Cảnh, vô luận quá trình thế nào, Bạch Nhạc đúng thật đã đột phá đến Thần Linh Cảnh ở chỗ này.
Chỉ bằng điểm đó, Côn quả thực không lừa hắn.
- Đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Chẳng qua ta vẫn có chút nghi hoặc, lấy cảnh giới của ngươi, tại sao còn phải thôn phệ những người này?
Thâm Hải Tế Tư đã đào tẩu, giờ đây trong Thâm Hải Chi Thành chẳng qua chỉ sót lại một ít người thường và tu hành giả cấp thấp.
Đối với cường giả thần linh mà nói, những người này tựa hồ không có ý nghĩa gì cả.
- Ngươi lấy Tạo Hóa Thông Thiên Quyết thôn phệ lực lượng trớ chú, lại vẫn không biết, thứ kia có ý nghĩa như thế nào.
Đối với Bạch Nhạc, Côn tựa hồ có vẻ vô cùng nhẫn nại, từ tốn hồi đáp nói.
- Trớ chú là do ta bố xuống! Ta vốn sớm nên đột phá, nhưng bởi vì tộc trưởng Thâm Hải nhất tộc nên mới bị trọng thương, không cách nào rời khỏi phiến hải vực này!
- Ta lấy thần hồn hóa thành trớ chú, phát thệ nhất định giết sạch người bộ tộc kia!
- Đáng tiếc, lúc sắp thành công, tộc trưởng Thâm Hải nhất tộc đương thời lấy mạng sống ra đánh đổi, dìm ngập toàn bộ thành trì vào long cung, đồng thời bố ra kết giới.
- Một vạn năm qua, ta một mực thủ ở chỗ này chính là vì chờ đợi ngày hôm nay!
Nói đến chỗ này, chân tướng trước kia liền cũng theo đó nổi lên mặt nước.
Đây vốn là tử thù giữa Thâm Hải nhất tộc và Côn!
Vị Thâm Hải Tế Tư kia, trên thực tế, về bản chất mà nói thì cũng là bị liên lụy.
Một vạn năm ... Chẳng ai ngờ, cục diện lại sẽ phát triển đến bước này.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới trầm giọng nói:
- Ngươi đã thôn phệ một nửa số người trong thành, dù hận ý có lớn đến mấy, một vạn năm cũng nên kết thúc được rồi! Chỉ cần ngươi tha cho những người vô tội này, ta có thể giúp ngươi giết chết Thâm Hải Tế Tư, thế nào?
- Muốn giết ai, tự ta sẽ đi giết, không cần ngươi phải giúp.
Không có ý thỏa hiệp, Côn nhàn nhạt đáp nói.
- Gần gần chỉ vì tiết phẫn, liền nhất định phải muốn giết chết nhiều người vô tội như vậy, tiền bối nỡ lòng nào?
Bạch Nhạc tính thử lần nữa khuyên nhủ.
- Vô tội?
Trong mắt chớp động sát khí điên cuồng, Côn lành lạnh mở miệng nói:
- Trước đây ta chỉ thiếu chút nữa liền có thể đột phá, lại bị cường hành
- Chẳng lẽ chỉ có tính mạng Nhân tộc các ngươi mới là tính mệnh, còn tính mạng của ta thì không phải tính mệnh?
- Ta để ngươi rời đi là vì xuất phát từ tôn kính đối với Thần Tôn, nếu ngươi cứ muốn nhúng tay, vậy thì đừng trách ta.
Trong lòng hơi nhảy, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc.
Thật ra Côn nói không sai.
Thâm Hải nhất tộc trêu chọc nó trước, nó muốn báo thù, vốn cũng không gì đáng trách.
Chỉ là, lập trường rốt cục khác biệt!
Vô luận thế nào, Bạch Nhạc cũng không thể vứt bỏ những người đã được hắn cứu kia.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc trở tay, Nghịch Ma Kiếm hiện ra.
- Lắm lời vô lực, cuối cùng vẫn phải dùng kiếm để nói chuyện thôi!
Tức thì, kiếm ý đột nhiên bạo trướng, Bạch Nhạc ngạo nghễ mở miệng nói:
- Nếu ngươi có thể thắng được kiếm trong tay ta , tự nhiên có thể lấy đi tính mạng người bộ tộc kia ... Bằng không, vậy thì tha cho những người này, ta sẽ gánh lấy đoạn ân oán kia.
Nhân quả là chuyện rất phức tạp.
Giờ đây, Bạch Nhạc muốn cứu những người này, vậy thì tất phải thay bọn hắn gánh lấy phần nhân quả kia.
- Được, vậy để ta xem xem, ngươi được đến mấy phần truyền thừa của Thần Tôn!
Hừ nhẹ một tiếng, Côn cũng theo đó không do dự nữa, cường hành há mồm, lập tức liền có một cỗ hấp lực khủng bố truyền đến, như thể muốn trực tiếp nuốt sống Bạch Nhạc.
Tất cả người Thâm Hải Chi Thành đều ở trong tiểu thế giới của Bạch Nhạc, chỉ cần giết chết Bạch Nhạc, liền đồng nghĩa với cũng thôn phệ sạch sẽ những người kia.
- Kiếm Lâm Thiên Hạ!
Trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, kiếm ý đột nhiên bạo phát, một mạt tử mang huyễn lệ lóe lên dưới biển sâu, trực tiếp chém thẳng tới cỗ lực lượng thôn phệ của đối phương.
Có được Thần Linh Lĩnh Vực, thực lực Bạch Nhạc lần nữa phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Một kiếm này cường hành cuốn lên gió xoáy khủng khiếp, không ngừng cuộn trào dưới biển sâu.
Trốn!
Mặc dù ngoài miệng nói muốn phân thắng bại với Côn, nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, vô luận thế nào, mình cũng không thể giao thủ với đối phương trong biển sâu.
Chỉ có trước trốn đến trên mặt biển, trận chiến này mới có hi vọng thủ thắng.
Nương theo kiếm thế, cả người Bạch Nhạc bỗng chợt lao vút về hướng mặt biển.
- Chết đi cho ta!
Nháy mắt Côn liền đã phát giác ra được dụng ý của Bạch Nhạc, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, hóa thành hấp lực khủng khiếp, tính thử cường hành kéo lại Bạch Nhạc.