Quan trọng hơn hết là ... Thực lực Bạch Nhạc quá mạnh!
Không có Đại Tế Tư, bọn hắn không ai kháng cự được với một vị cường giả thần linh, nếu muốn giết bọn hắn, thậm chí không cần bất kỳ lý do gì, không cần thả bọn họ đi ra, trực tiếp giết sạch luôn trong Thần Vực là được rồi.
Bạch Nhạc không nói sai, càng không cần phải nói sai!
- Như vậy... Trước đó, trước đó công tử lấy máu của chúng ta là vì luyện hóa lực lượng huyết mạch?
Băng Hàm lần nữa mở miệng nói.
- Không sai!
Gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói:
- Không chỉ vậy, lần này ta mời mọi người đến cũng là muốn để mọi người giải thích rõ với người bên dưới ...
Vươn tay chỉ hướng mặt biển, nơi Côn đang trôi nổi như một ngọn núi cao, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Giờ Côn đang ở kia ... Không lấy lại được lực lượng huyết mạch, nó sẽ không chịu bỏ qua! Cho nên, ta nhất định phải để cho các ngươi chủ động tống ra càng nhiều máu hơn nữa, từ từ luyện hóa ra đầy đủ lực lượng huyết mạch trả lại cho Côn, như thế mới có thể triệt để hóa giải đoạn nhân quả này.
Nói đến cái nước đó rồi, hết thảy tự nhiên liền cũng rõ ràng.
Ở đây không có phàm nhân, ai nấy rất nhanh liền hiểu được ý của Bạch Nhạc, hơn nữa, chuyện tới bước này, cũng căn bản không có dư địa để cự tuyệt.
Thứ Bạch Nhạc muốn chỉ là tiên huyết mà thôi, hơn nữa còn không cần góp đủ ngay lập tức!
Cách vài ngày cung cấp tiên huyết một lần, qua vài lần như vậy, tự nhiên liền có thể góp đủ.
Như thế tính ra cũng không quá khó khăn!
Nhất thời, chúng nhân đồng loạt đáp ứng, do bọn hắn dẫn đầu, tán rải tin tức đi xuống, chuyện này cũng theo đó được tiếp thu một cách rõ ràng.
…
Ba tháng thấm thoắt trôi qua.
Trong ba tháng này, cách chừng bảy ngày Bạch Nhạc lại đi thu thập tiên huyết một lần, dùng Thôn Thiên Quyết luyện hóa lực lượng huyết mạch cho Côn, cứ thế lặp lại.
Tuy rất nhiều người bình thường đều có vẻ sắc mặt trắng bệch, thân thể vô cùng hư nhược, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng được.
Hơn nữa, trong đoạn thời gian này, bọn hắn cũng dần làm quen với cuộc sống trên bờ, thích ứng đi đường, chạy nhanh chứ không còn là bơi như trước.
Đầu bên kia, mỗi lần luyện hóa lực lượng huyết mạch, Côn đều có vẻ sướng khoái dị thường.
Bạch Nhạc cảm nhận được rõ ràng, mỗi ngày khí tức Côn đều đang chậm rãi đề thăng.
Oanh!
Ngày nó, lực lượng huyết mạch của lần sau cùng được Côn luyện hóa vào thân thể, lập tức liền khiến cho biển cả nổi sóng, lộ ra khí thế khủng bố, chỉ riêng sóng biển cuộn lên đã tương đương với sóng thần khủng khiếp!
Cũng may Bạch Nhạc sớm có chuẩn bị, kịp thời dùng thần lực bảo hộ đảo nhỏ, bằng không, Thâm Hải nhất tộc mới vừa trốn qua đại nạn, e rằng sẽ phải táng thân trong trận sóng thần kinh khiếp kia.
Nhưng mà, màn cảnh tượng tiếp sau đó lại khiến hai mắt Bạch Nhạc trợn tròn!
Thân thể Côn vốn đã rất lớn, giờ đây lại lần nữa tăng vọt, từ mấy trăm dặm trước đó, khuếch đại đến chừng hơn hai ngàn dặm!
Kinh khủng hơn chính là, Côn đột nhiên tung người, nhảy ra từ trong biển cả.
Cá nhảy lên mặt nước có vẻ rất vui, nhưng nếu thân thể con cá này dài đến hơn hai nghìn dặm, vậy lại có vẻ hơi chút dọa người.
Chấn kinh!
Quá chấn kinh.
Hệt như một ngọn núi lớn đột nhiên bay lên giữa trời, khiến cho thái dương đều bị che khuất.
Trên đảo nhỏ, tất cả mọi người đều tận mắt thấy được này, càng không kìm được quỳ rạp xuống bái lạy.
Phần nhiều là bởi kinh hãi và sau sợ!
Nếu không nhờ có Bạch Nhạc, đối mặt tồn tại kinh khủng như thế, e rằng bọn họ đến cả cơ hội giãy dụa đều không có, nháy mắt liền sẽ bị nuốt vào trong bụng.
Nhưng mà, đối với Côn, hết thảy chẳng qua mới chỉ là bắt đầu!
Đồng thời với nhảy lên, ngoài thân Côn cũng được bao phủ bởi một tầng thần quang huyễn lệ, sau đó chậm rãi biến hóa.
Hóa hình!
Gần gần chỉ thoáng liếc nhìn, Bạch Nhạc liền đã nhận ra!
Trên vạn năm trước, Côn thật ra đã tiếp cận đột phá, chỉ bởi vì một phần lực lượng huyết mạch bị đoạt đi nên mới trọng thương, không cách nào hoàn thành hóa hình, nhưng giờ đây lần nữa luyện hóa lực lượng huyết mạch, lấy tích lũy thâm hậu của Côn, tự nhiên căn bản không gặp bất cứ trắc trở gì, bắt đầu thuận lợi tiến hành hóa hình!
Vì ngày này, Côn đã đợi trên vạn năm!
Chỉ là, khác với yêu thú bình thường, Côn bây giờ không phải huyễn hóa nhân hình.
Trên thân hình khổng lồ bỗng chợt sinh ra hai cánh!
Côn biến Bằng!
Từ bá chủ đại dương thành bá chủ bầu trời, lần hóa hình này, đối với Côn mà nói, mới thật là nhảy vọt như hóa kén thành bướm!
Từ nay về sau, nó không còn bị khốn trong biển cả, thiên địa này, nó đã có thể tự do tới lui!
Bắc Minh có cá, tên là Côn.
Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm; hóa thành chim, tên là Bằng. Lưng bằng không biết dài đến mấy ngàn dặm; giận mà bay, cánh che rợp bầu trời.
Bất giác, trong đầu Bạch Nhạc phù hiện ra những dòng mô tả này.
Ngày xưa, Bạch Nhạc vẫn luôn cho rằng, đấy chỉ là truyền thuyết cổ xưa, nhưng giờ đây, hết thảy lại xuất hiện rõ ràng ngay trước mặt hắn.
Luyện hóa huyết mạch, Côn biến thành Bằng!
Khắc này, Bạch Nhạc mới biết được, tại sao Côn thà thủ ở chỗ này trên vạn năm, chứ quyết không chịu bỏ cuộc.