Ngao ô!
Ngay đúng lúc ấy, Tiểu Bạch Long cũng xung thiên mà lên, phát ra một tiếng gầm hưng phấn!
Từ rắn hóa giao, lại từ giao hóa rồng!
Xét từ khía cạnh nào đó mà nói, Tiểu Bạch Long cũng tương tự như Côn.
Khắc này, tận mắt thấy Côn hóa Bằng, Tiểu Bạch Long phảng phất như thấy được chính mình.
Từ chân long hóa thành thần long, đối với Tiểu Bạch Long, đây cũng là đạo cửa ải sau cùng.
- Ha ha ha ha!
Giữa trời, Côn, không … giờ phải gọi là Côn Bằng mới đúng!
Côn Bằng phát ra một tràng tiếng cười hưng phấn, đôi cánh che rợp bầu trời giang rộng, vờn bay giữa thiên không, ánh mắt theo đó rơi đến trên thân Tiểu Bạch Long.
- Tiểu gia hỏa, gặp nhau tức là duyên phận! Hắn giúp ta luyện hóa huyết mạch, ta liền giúp ngươi hóa thành thần long!
Một tiếng kêu hót, chớp mắt, một cỗ lực lượng huyết mạch khủng bố từ không trung rơi xuống, trực tiếp hướng đến thân thể tiểu gia hỏa!
Từ Côn hóa Bằng, trong quá trình biến hóa này, có một phần không nhỏ lực lượng huyết mạch bị lãng phí!
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Chỉ bằng lực lượng huyết mạch rơi rụng xuống kia liền có thể giúp cho không ít cá tôm trong phiến hải vực này sinh ra linh trí, hóa thành yêu thú.
Giờ đây Côn có ý định cấp cho tiểu gia hỏa một ít chỗ tốt, quá nửa lực lượng huyết mạch còn sót lại hướng tới Tiểu Bạch Long, trợ giúp mang đến tự nhiên cực lớn.
Phải biết, bản thân Tiểu Bạch Long cũng đã đạt đến cực hạn bán thần, giờ được Côn Bằng trợ giúp, gông cùm kia nháy mắt liền được hóa giải.
Lực lượng huyết mạch không ngừng dung nhập vào trong cơ thể Tiểu Bạch Long, khiến khí tức trên thân Tiểu Bạch Long càng trở nên nồng nặc!
Huyết mạch chân long, bản thân đã cực kì khủng bố!
Mặc dù tiến hóa gian nan, nhưng một khi bước ra bước sau cùng, hóa thành chân long, vậy lại chưa hẳn đã yếu thua huyết mạch Côn Bằng!
Dù được đến chỗ tốt từ trong huyết mạch Côn Bằng, song vẫn không cách nào cải biến huyết thống của Tiểu Bạch Long mà chỉ hóa thành chất dinh dưỡng giúp nó biến thành thần long.
Duy trì liên tục ước chừng gần một canh giờ, Tiểu Bạch Long rốt cục mới luyện hóa hết lực lượng huyết mạch Côn Bằng lưu lại.
Đáng tiếc, cách chân chính bước đến Chân Long Cảnh vẫn kém một tia.
Rốt cuộc, Côn Bằng và Long tộc có khác biệt, tưởng muốn chân chính bước ra bước cuối cùng, còn cần chính bản thân Tiểu Bạch Long tự nỗ lực.
Chẳng qua, tuy là vậy, cũng vẫn mang đến cho Tiểu Bạch Long trợ giúp cực lớn.
Bằng không muốn tiến hóa đến trạng thái như bây giờ, sợ rằng Tiểu Bạch Long còn phải mất trên ngàn năm.
- Ngao ô!
Hưng phấn rống lên một tiếng, Tiểu Bạch Long tung người nhảy lên không, hướng Côn Bằng cảm tạ.
- Đa tạ tiền bối!
Bay lên giữa trời, Bạch Nhạc hướng về phía Côn Bằng cúi đầu, nhẹ giọng cảm ơn.
Tuy nhìn như chỉ là một cái nhấc tay, song trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, đây là hồi báo của Côn Bằng về chuyện hắn trợ giúp luyện hóa lực lượng huyết mạch.
- Không cần cảm tạ! Ngươi giúp ta, ta liền trả phần ân tình này đến trên thân tiểu gia hỏa, tính là một loại kết thúc ... Ta không thích thiếu nợ người khác, cho nên, không việc gì phải cảm ơn.
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc lần nữa khom lưng cúi đầu, không nói gì thêm.
- Được rồi, không cần dong dài nữa! Quan hệ giữa ta với Thâm Hải nhất tộc cũng từ đây đứt đoạn ... Hôm nay chính là ngày ta rời đi, sau này, bọn hắn tự lo cho tốt!
Liếc mắt nhìn đám tộc nhân Thâm Hải nhất tộc trên đảo, Côn Bằng nhàn nhạt mở miệng nói.
- Ân tiêu oán giải, đây chính là kết cục tốt nhất.
Trên mặt lộ ra ý cười, Bạch Nhạc nhìn về phía Côn Bằng nói:
- Nhân loại chúng ta có câu, bằng trình vạn lý! Hôm nay, tiền bối hóa thành Bằng, thiên địa mặc sức rong ruổi... Bạch Nhạc liền mượn câu này đưa tặng tiền bối! Chúc tiền bối bằng trình vạn lý, tiêu dao tự tại!
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, Côn Bằng chậm rãi mở miệng nói:
- Thiên Địa Đại Kiếp còn chưa tiêu tán... Tiểu tử, ngươi cũng tự lo cho tốt! Sau này nếu có duyên, tự sẽ gặp lại!
Dứt lời, Côn Bằng hơi hơi giương cánh, cứ thế vỗ cánh bay đi, tan biến vô ảnh vô tung.
…
- Công tử!
Không biết qua bao lâu, Băng Hàm hạ đến bên người Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
Hơi ngớ, lúc này Bạch Nhạc mới chợt hồi thần.
- Mấy ngày nay khổ cực ngươi.
Liên hệ những người khác, điều tiết các bên, thu thập huyết dịch, trấn an nhân tâm, những việc này, về cơ bản đều do Băng Hàm đi làm, hơn nữa bản thân cũng cần phải không ngừng đề cung huyết dịch, mấy ngày qua, người cực khổ nhất tuyệt đối chính là nàng.
- Công tử nói quá lời, là ngươi cứu chúng ta, ta làm những việc này, chẳng qua chỉ là cái nhấc tay thôi.
Lắc lắc đầu, Băng Hàm nhẹ giọng nói.
- Côn tiền bối ... Đi rồi?
- Ừm!
Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Côn hóa thành Bằng, phiến hải vực này vây nhốt nó trên vạn năm, giờ đây, nó đã lần nữa giành được tự do.
- Vậy công tử thì sao?
Băng Hàm lần nữa hỏi.
Bật cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta đi ra biển tới nay đã hơn mười năm ... Cũng đã đến lúc trở về.
- Công tử ... Ngươi có thể mang theo chúng ta được không?