Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu các ngươi nguyện ý, ta tự nhiên không ý kiến! Trong Đông Hải cũng có một nơi thích hợp cho các ngươi sinh sống ... Chẳng qua, có mấy lời, ta nhất định phải nói trước.
- Gần vạn năm qua Thâm Hải nhất tộc các ngươi một mực sống dưới biển sâu, kỳ thực chưa từng trải qua tranh đấu chân chính! Nhưng mà, một khi rời khỏi chỗ này... Mọi chuyện liền sẽ khác.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Ta có thể thủ hộ các ngươi nhất thời, lại không thể thủ hộ các ngươi một đời.
- Sau khi đến Đông Hải, các ngươi tất phải ở chung với những người khác ... Ta cũng sẽ không đề cung cho các ngươi ưu đãi gì, có thể dung nhập vào trong đó, tiếp tục sinh tồn, hết thảy đều phải dựa vào chính các ngươi.
Nghe vậy, dù là Băng Hàm cũng không dám lập tức hồi đáp.
- Không chỉ có vậy!
Bạch Nhạc nói tiếp:
- Trước đó ta đã nói qua, hiện tại trên đời này đã không chỉ có một hai vị thần linh xuất thế! Hơn nữa, ta ở trong Cửu Châu cũng có địch nhân... Thậm chí, khả năng còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng! Một khi trở về, ta ắt sẽ lần nữa cuốn vào trong phong ba ... Nếu các ngươi cùng theo ta, chưa hẳn sẽ không bị liên lụy.
- Ngươi không cần vội vã hồi đáp ta, ta còn sẽ dừng lại ở đây chừng ba ngày.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể đi về thương nghị với tộc nhân ... Ba ngày sau, nếu nguyện ý, ta mang bọn ngươi cùng đi, bằng không, các ngươi cứ tạm thời ở chỗ này, Côn đã không ở đây, lấy thực lực các ngươi, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.
Nói xong những lời này, Bạch Nhạc lập tức xoay người rời đi.
... .. .
- Đi! Băng Hàm cô nương, không có gì phải do dự cả, chúng ta đã bị nhốt trong long cung trên vạn năm, lẽ nào sau khi đi ra còn phải bị vây khốn trong phiến hải vực này?
Nghe được lời của Băng Hàm, mấy tên trưởng lão được Thâm Hải nhất tộc đề cử đi ra lập tức lên tiếng nói.
Bọn hắn vốn đã có thực lực Hóa Hư, đối với thế giới bên ngoài có được mong đợi rất lớn, giờ mắt thấy cơ hội đặt ngay trước mặt, làm sao nguyện ý buông bỏ cho được.
Nếu bị nhốt ở trong phiến hải vực này, như vậy hóa giải lực lượng trớ chú đi ra lại có ý nghĩa gì?
- Chúng ta tự nhiên không sao cả, nhưng mà ... Những tộc nhân bình thường kia chưa hẳn đã có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài! Nếu có gì bất trắc, sợ rằng bọn họ sẽ bị liên lụy, giống hệt như trước đây khi bị Chu Thì Mậu khi dễ.
Một trưởng lão khác lập tức xen lời nói.
- Rốt cục cũng phải đi ra.
Lắc lắc đầu, Băng Hàm nhẹ giọng nói:
- Ta vốn chỉ là một tiểu nữ tử mặc cho người khi dễ ... Là công tử cứu ta, cho ta cơ hội, để ta thấy được thế giới bất đồng!
- Ta cho rằng, chúng ta cần phải có lòng tin càng lớn đối với tộc nhân ... Chúng ta cần phải đi ra! Cần xem xem thế giới chân thật, dung nhập vào trong thế giới đó! Chỉ có như thế, Thâm Hải nhất tộc chúng ta mới có thể thực sự đứng vững gót chân trong thiên hạ, có được cuộc sống càng tốt!
- Cơ hội như thế, lỡ qua, liền rất khó có lại!
Ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, Băng Hàm trầm giọng nói:
- Bây giờ còn có công tử dẫn đường cho chúng ta! Nhưng nếu lỡ qua cơ hội này, chúng ta thật sẽ không chỗ nương tựa, đến khi ấy ... Còn muốn rời đi, độ khó so với hiện tại há chỉ cao hơn gấp mười lần!
- Huống hồ, công tử có đại ân với ta! Vô luận thế nào, lần này ta tất sẽ cùng theo công tử rời đi... Nếu mọi người không nguyện ý, còn mong trưởng lão tiếp thu hết thảy sự vụ trong tộc, sau này tiếp tục dẫn dắt bản tộc sinh tồn.
Hít sâu một hơi, Băng Hàm như đinh đóng cột đáp nói.
Vô luận thế nào, nàng cũng phải tranh một lần, tuyệt đối sẽ không buông bỏ cơ hội thế này!
Không quản người khác chọn lựa ra làm sao, trong nàng đều sớm đã làm ra quyết định!
... ... ..... .
Đạo Lăng Sơn!
Động phủ Thánh Nữ Phong từ từ mở ra, thân ảnh Vân Mộng Chân chậm rãi hiện ra từ trong đó.
Hơn mười năm, Vân Mộng Chân một mực bế quan, chưa từng ra ngoài nửa bước.
Bây giờ bước ra động phủ, ánh mặt trời chiếu đến trên người, có vẻ hơi chói mắt.
- Cung nghênh Thánh Nữ xuất quan!
Nháy mắt, tất cả đệ tử trên Thánh Nữ Phong đồng loạt quỳ gối, cao giọng kêu hô.
Tay áo thoáng khẽ phất nhẹ, lập tức liền có một cỗ lực lượng nhu hòa dâng lên, người quỳ bên ngoài động phủ tức thì được Vân Mộng Chân nâng dậy.
- Xảy ra chuyện gì?
Thoáng khẽ nhíu mày, Vân Mộng Chân trầm giọng hỏi.
Xuất quan lúc nào, đến chính nàng đều không rõ ràng, người ngoài làm sao biết được.
Giờ nàng mới vừa xuất quan, lại đã có nhiều đệ tử như vậy tụ tập, vậy liền chỉ có một khả năng, những đệ tử này đã thủ ở đây rất lâu.
- Hồi bẩm Thánh Nữ... Lăng Tiên trọng thương, hộ tông đại trận đã bóc mở, hiện giờ trên dưới toàn tông đều đang đợi Thánh Nữ xuất quan chủ trì đại cuộc!
Lần nữa khom lưng quỳ gối, đệ tử dẫn đầu trầm giọng mở miệng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Tức thì, Vân Mộng Chân không khỏi biến sắc.