Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2178 - Chương 2177: Trở Về

Chương 2177: Trở về Chương 2177: Trở về

Tuy trong lòng nàng có rất nhiều suy đoán, nhưng câu nói này vẫn khiến nàng có chút trở tay không kịp.

- Lăng Tiên trọng thương!

Đệ tử kia trầm giọng đáp nói.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tiên lão tổ chính là cường giả thần linh, trên đời này, có ai có thể thương hại được hắn?

- Càn Đế cấu kết tứ phương yêu thần, bố xuống bẩy rập... Tam đại thiên tông đều bị thương, cục diện đã thất khống! Đại Càn Vương Triều khoái tốc bành trướng ra khắp cửu châu... Hiện giờ, gần nửa cửu châu đã hãm lạc!

- ! ! !

- Cái gì?

- Thánh Nữ, Lăng Tiên lão tổ phân phó, sau khi ngươi xuất quan, lập tức đi tới thánh địa, hết thảy mọi chuyện, đợi Thánh Nữ gặp qua lão tổ liền sẽ rõ.

- Đi!

Trong mắt chớp qua một tia tinh mang, Vân Mộng Chân trầm giọng phân phó nói.

Nhất thời, trong vòng vây của nguyên một đám đệ tử, Vân Mộng Chân tức tốc chạy tới thánh địa ở hậu sơn.

- Phía Thanh châu có tin tức gì không?

Trên đường chạy tới, Vân Mộng Chân lần nữa hỏi.

- Hồi bẩm thánh nữ... Bạch Nhạc không biết tung tích, Thanh châu... Đã luân hãm!

- ...

Bước chân thoáng chợt ngưng trệ, trong mắt Vân Mộng Chân lần nữa chớp qua một tia âu lo.

Mười năm bế quan, không ngờ, cục diện thiên hạ lại đã loạn tới bước này.

Vứt những ý niệm lung tung bát nháo trong đầu ra ngoài, Vân Mộng Chân chạy tới trước thánh địa, hít sâu một hơi, cất bước tiến vào.

Đông Hải!

Lúc rời đi, Bạch Nhạc gần gần mới chỉ là bán thần, trên đường không tính quá nhẹ nhàng, nhưng giờ đây lúc trở về, lại hoàn toàn không hề có bất kỳ chút áp lực nào.

Bạch Cốt Thuyền sớm đã bị Côn đụng nát, đoạn đường này, Bạch Nhạc một mực ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch Long.

Cùng theo còn có Băng Hàm, còn những người Thâm Hải nhất tộc còn lại thì đều được Bạch Nhạc thu vào trong kiếm liên tiểu thế giới, rốt cuộc, hơn mười vạn người, nếu không phải có kiếm liên tiểu thế giới ở đấy, Bạch Nhạc thật sự không cách nào cùng lúc mang theo nhiều người như vậy đi về.

- Thấy không? Nơi đó chính là Đông Hải Tiên Đảo.

Chỉ vào đảo nhỏ trước mặt, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.

Mất chừng trên dưới nửa tháng mới về lại Đông Hải, xa xa thấy được Đông Hải Tiên Đảo, trong lòng Bạch Nhạc khó mà ức chế cảm giác thân thiết.

So với Bạch Nhạc, Băng Hàm lại có vẻ tương đối căng thẳng.

Một đời đều ở trong Thâm Hải Chi Thành, trừ Bạch Nhạc ra, nàng căn bản chưa từng gặp qua bất cứ người ngoài nào, giờ tự nhiên khó miễn có chút khẩn trương, xen lẫn với đó còn có chút kích động.

Chỉ là, nghĩ đến Bạch Nhạc bên người, tâm tình theo đó dần bình tĩnh lại.

Phảng phất chỉ cần có Bạch Nhạc ở bên, nàng liền không có gì phải sợ sệt cả.

- Ngao ô!

Thấy được hoàn cảnh quen thuộc, Tiểu Bạch Long cũng không khỏi hưng phấn rống lên một tiếng, đột nhiên gia tốc, chớp mắt đã bay đến trên bầu trời Đông Hải Tiên Đảo.

- Cảnh giới!

Cơ hồ ngay nháy mắt khi Tiểu Bạch Long vừa bay đến trên bầu trời Đông Hải Tiên Đảo, vô số tu hành giả trên khắp toàn đảo nhỏ lập tức nâng cao cảnh giác, lộ ra một mạt sát khí khủng bố, thậm chí có người trực tiếp bóc mở trận pháp!

Lập tức, Bạch Nhạc không khỏi nhíu mày!

Phản ứng thế này tựa hồ có chút quá khích, khiến trong lòng Bạch Nhạc ẩn ẩn có chút bất an!

- Dừng tay!

Cơ hồ đồng thời, một tiếng quát vang lên.

Tức thì, đối phương trực tiếp xuất hiện ở bên người Tiểu Bạch Long, trong mắt tràn đầy vẻ kích động:

- Tiểu Bạch Long! Bạch Nhạc, là ngươi trở về rồi ư?

- Thục Nghi, là ta! Xảy ra chuyện gì?

Nhảy xuống từ trên lưng Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng hỏi.

- Bạch phủ chủ, là Bạch phủ chủ!

Nhìn thấy Bạch Nhạc, ngay lập tức, toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo bỗng chợt sôi trào, rất nhiều thân ảnh quen thuộc dồn dập bay lên, kích động hoan hô.

- Xảy ra chuyện gì?

Thần niệm quét qua toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo, Bạch Nhạc lập tức phát hiện, có rất nhiều người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này đều đang có mặt.

Bạch Thanh Nhã, Tô Nhan, Bất Tử Thanh Vương, còn cả đám người Lục Hi Nhi vốn nên canh chừng ở Thanh châu, giờ lại đều xuất hiện ở chỗ này.

- Bạch Nhạc, đã xảy ra chuyện!

Cười khổ một tiếng, vui sướng khi vừa mới gặp lại, nháy mắt liền tan biến.

- Vị này chắc là Bạch Cốt phu nhân, bái kiến phu nhân.

Băng Hàm cũng hạ xuống từ trên lưng Tiểu Bạch Long, cúi mình hành lễ nói.

- Vị này chính là?

Hơi ngớ, Bạch Cốt phu nhân vô thức hỏi.

- Phu nhân đừng hiểu lầm, Băng Hàm chỉ là nha hoàn của công tử.

Băng Hàm vội vàng giải thích.

- Những chuyện này đợi sau hãy nói, trước nói cho ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Khoát khoát tay, rõ ràng đã xảy ra chuyện, Bạch Nhạc làm sao có thời gian để cho Băng Hàm hàn huyên với nàng, trực tiếp mở miệng nói.

Tán đi trận pháp, Bạch Cốt phu nhân dẫn Bạch Nhạc hạ xuống.

Tiến vào trong đại điện, không đợi Bạch Nhạc hỏi lại, Bạch Cốt phu nhân đã mở miệng nói:

- Bạch Nhạc, xảy ra chuyện ... Thanh châu đã luân hãm.

- Cái gì?

Hơi ngớ, Bạch Nhạc có chút khó mà tin tưởng.

Trước khi đi, cục diện Thanh châu đã ổn định, lại thêm Nhiên Cổ Phật tọa trấn, bởi vậy Bạch Nhạc mới yên tâm ra biển.

Nhưng giờ mới qua mười năm ngắn ngủi, sao cục diện lại rơi đến bước này.

Bình Luận (0)
Comment