- Càn Đế cấu kết tứ phương yêu thần, bồi dưỡng mười vạn yêu binh quét ngang thiên hạ! Trước đó không lâu, bố xuống bẫy rập, trọng thương lão tổ tam đại thiên tông ... Ngươi không ở đây, Phật tông cũng vứt bỏ hứa hẹn, ngã về phía Càn Đế!
- ...
Nghe được những lời này, dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Càn Đế!
Lúc trước Càn Đế vào Thanh châu, bị Bạch Nhạc cường hành ngăn trở, sau khi Nhiên Cổ Phật hiện thân liền bị bức rời đi, trận chiến kia, có thể nói khiến Càn Đế mất hết mặt mũi!
Mặc dù sau đó Tuyệt Tiên đã từng nói qua, không nên đánh giá thấp Càn Đế, nhưng Bạch Nhạc thực sự không ngờ, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, tình hình đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Thế cục biến hóa quá nhanh, quả thực khiến người hoài nghi, liệu có phải đã qua trăm năm, nghìn năm!
- Thanh châu luân hãm, Duyện châu cũng đã luân hãm quá nửa, đành chịu, chúng ta chỉ còn cách chuyển dời lực lượng Thanh châu đến Đông Hải, mượn Quảng Hàn Thiên Cung phòng thủ! Giờ đây, Càn Đế đang bận tranh đấu với tam đại thiên tông, tạm thời còn chưa để ý đến chúng ta... Chỉ là, với tình hình lúc này, sợ rằng không chống đỡ được lâu, nếu ngươi không trở lại, e là ta thật chỉ còn cách mang người trốn vào Quảng Hàn Thiên Cung tránh nạn.
- ...
Mí mắt đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi:
- Tứ phương yêu thần cái gì, đó là người thế nào?
- Tứ phương yêu thần là cường giả bên ngoài cửu châu, mỗi một vị đều là đại yêu đỉnh nhọn! Không biết Càn Đế cho ra điều kiện gì, đối với Càn Đế, tứ phương yêu thần này cơ hồ nói gì nghe nấy, chẳng những thực lực bản thân mạnh mẽ, hơn nữa... Còn trợ giúp Càn Đế bồi dưỡng ra mười vạn yêu binh, quét ngang thiên hạ!
- Phía Thanh châu bên kia thương vong thế nào?
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
- Thương vong không lớn!
Lắc lắc đầu, Tô Nhan tiếp lời nói:
- Mặc dù Phật tông vứt bỏ chúng ta, nhưng cuối cùng không quá tuyệt tình, để mặc cho chúng ta an toàn rời khỏi Thanh châu, hiện tại Thanh Vân Kỵ đều đang tụ tập ở phụ cận Duyện châu, Đông Hải ... Chỉ là, ngươi không ở đây, quần long vô thủ, chúng ta thực sự không dám mạo hiểm.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc mới thở phào một hơi.
Phật tông không đáng tin, đây là điều hắn sớm biết từ trước, cũng đã có chuẩn
- Thanh Vương đâu?
Quét nhìn chung quanh một lượt, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
Vừa nãy lúc thần niệm đảo qua đảo nhỏ, Bạch Nhạc nhớ có phát giác được khí tức Bất Tử Thanh Vương, nhưng đến giờ lại vẫn chưa thấy xuất hiện, khó miễn có chút kỳ quặc.
- Thanh Vương điện hạ đánh một trận với người Phật tông, giờ đã bị thương, còn đang tĩnh dưỡng.
Bạch Cốt phu nhân nhẹ giọng giải thích.
- Chuyện xảy ra lúc nào?
- Chưa đến một tháng trước!
Tô Nhan nhẹ giọng đáp nói:
- Lão tổ tam đại thiên tông đều bị thương, chẳng qua, tứ phương yêu thần và Càn Đế cũng không dễ qua, trong thời gian ngắn hẳn nên chưa thể khôi phục lại được ... Giờ chủ yếu là xuất động yêu binh, Thanh Vân Kỵ đang bố quân ở Duyện châu, lúc nào cũng có thể bạo phát chiến tranh!
- Cũng may ngươi trở về kịp thời.
Nói đến đây, Bạch Cốt phu nhân không khỏi khẽ thở phào một hơi.
Bạch Nhạc không có ở đây, tất cả mọi người đều tựa hồ mất đi chủ tâm cốt, không ai có thể thống trù toàn cục, nhưng giờ đây, Bạch Nhạc trở về, vô luận cục diện hung hiểm cỡ nào, chúng nhân phảng phất đều yên tâm lên nhiều.
….
- Lăng Tiên lão tổ!
Khẽ khom lưng, Vân Mộng Chân nhẹ giọng hành lễ nói.
- Ngồi đi!
Chỉ vào ghế đá trước mặt, Lăng Tiên bình tĩnh mở miệng nói, trên bàn bày một bình trà, hai chiếc chén.
Muốn nói gì đó, nhưng sau cùng Vân Mộng Chân lại không thể cất tiếng, chỉ theo lời ngồi xuống trước mặt Lăng Tiên.
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì... Không sai, lão phu đúng thật không còn sống được lâu nữa.
Thở dài một tiếng, Lăng Tiên nhẹ giọng nói.
- ...
Dù cho trong lòng đã có tâm lý chuẩn bị nhất định, nhưng thật đến khi nghe được câu này, trong lòng Vân Mộng Chân vẫn không khỏi đột nhiên trầm xuống.
Đúng vậy, thật ra từ lúc bước vào đây, thấy được Lăng Tiên, nàng sớm đã có dự cảm.
Tuy vẫn đang an tĩnh ngồi ở kia, nhưng trên người Lăng Tiên lại lộ ra vẻ già nua, như là mặt trời sắp xuống núi, không còn có được loại quang mang chói mắt như trước nữa, trong nhu hòa lại mang theo mấy phần cảm giác thê lương.
- Thần linh kỳ thực cũng là người.
Nhìn hướng Vân Mộng Chân, trong mắt Lăng Tiên lộ ra vẻ ôn hòa, nhẹ giọng nói:
- Sinh ly tử biệt là chuyện thường của đời người, không có gì to tát cả! Sống lâu vậy rồi, ta còn không đến nổi nhìn không thông sinh tử.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vân Mộng Chân nhịn không được mở miệng hỏi.
- Càn Đế không tính là gì, nhưng mà ... Tứ phương yêu thần thì lại khác.
Lắc đầu, Lăng Tiên nhẹ giọng nói:
- Thật ra, về mặt bản chất mà nói, chúng ta chẳng qua đều là kẻ thất bại trong trận chiến thượng cổ ... Ta cũng tốt, Tuyệt Tiên cũng tốt, Lục Tiên cũng tốt, lại hoặc là vị Càn Đế kia, đại bộ phận thần linh tỉnh lại bây giờ đều là như thế.
- Nhưng mà, tứ phương yêu thần thì khác.