Thoáng chút suy tư, Bạch Nhạc trầm giọng mở miệng nói:
- Thanh Vương, Tô Nhan các ngươi chuẩn bị chút, chỉ cần thu được tin tức từ ta, tùy thời chuẩn bị phản công! Duyện châu, Thanh châu là căn cơ của chúng ta, nhất định phải trước một bước nghĩ cách thu hồi, bằng không, mất đi căn cơ, sợ rằng chúng ta rất khó đứng vững gót chân.
- Càn Đế và tứ phương yêu thần liên thủ, vô luận chân tướng thế nào, chỉ sợ đều không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể giải quyết, chúng ta nhất định phải chuẩn bị đối kháng trong thời gian dài.
- Được!
Bất Tử Thanh Vương trầm giọng đáp.
- Thục Nghi, ngươi theo ta đi Lương châu một chuyến ... Thông báo cho phía Ma tông, chuẩn bị phối hợp chúng ta hành sự.
Lúc trước chôn xuống chiếc đinh ở Lương châu, mục đích chính là để phòng bị Phật tông.
Bây giờ, Phật tông quả nhiên bội phản, như vậy tự nhiên liền cần Ma tông xuất thế, muốn náo thì náo lớn một phen.
- Yên tâm, phía Ma tông một mực có liên hệ, chỉ cần ngươi ra lệnh, Ma tông lập tức có thể xuất sơn!
- Đi Lương châu, ngươi muốn đi Tiên Du Kiếm Cung?
Bất Tử Thanh Vương lần nữa hỏi.
- Không sai!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng đáp:
- Trước đó Tuyệt Tiên từng nhắc nhở ta chú ý Càn Đế và Phật tông, bây giờ quả nhiên ứng nghiệm ... Nếu tam đại thiên tông và tứ phương yêu thần đã có giao thủ, tìm bọn hắn hỏi mới dễ được đến chân tướng nhất.
- Đúng rồi ... Phía Đạo Lăng Thiên Tông thế nào?
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Không rõ ràng lắm! Những năm gần đây, Vân Mộng Chân một mực bế quan, không thấy có tin tức gì.
Tô Nhan tiếp lời.
Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc tạm thời đè xuống ý niệm liên quan tới Đạo Lăng Thiên Tông.
Vân Mộng Chân không xuất quan, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn sẽ do Lăng Tiên chấp chưởng, hắn đi cũng chẳng ý nghĩa gì, chí ít, giờ hắn còn chưa có hứng thú làm một trận với Lăng Tiên.
- Việc này không nên chậm trễ, phân đầu hành động đi.
Khoát khoát tay, Bất Tử Thanh Vương trầm giọng nói.
- Không được... E là chí ít còn phải để lỡ hai ngày.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc vuốt vuốt cánh mũi nói.
- Có ý gì?
- Vừa nãy ta nói, lần này... Ta không chỉ mang về một người.
Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Vậy lại thế nào? Giờ tuy đã ném mất Thanh châu, nhưng Đông Hải vẫn là địa bàn của chúng ta, dù ngươi có mang về người của nguyên một tông môn, chúng ta cũng an bài được hết.
Khoát khoát tay, Thanh Vương có vẻ không sao cả nói.
Khụ khụ!
Có chút lúng túng ho khan một tiếng, Bạch Nhạc đành chịu nói:
- Sợ là còn nhiều hơn chút so với trong dự đoán của Thanh Vương.
Thoáng ngưng trệ, Thanh Vương hồ nghi nhìn vào Bạch Nhạc:
- Không lẽ ngươi mang mấy ngàn, trên vạn người trở về?
- Cái kia... Nhiều thêm chút nữa!
- ... Đến cùng là bao nhiêu?
Không chỉ Bất Tử Thanh Vương, tất cả mọi người đều phát giác tựa hồ có gì đó không đúng, Bạch Cốt phu nhân cũng tiếp lời hỏi.
Vuốt vuốt sống mũi, Bạch Nhạc trải tay ra, nhún vai nhẹ giọng đáp:
- Mấy chục vạn!
Phốc!
Nháy mắt, Đinh lão đứng không vững, trực tiếp té ngồi trên ghế.
- Ngươi nói bao nhiêu?
- Chắc phải mấy chục vạn... Không tính kỹ, ta mang người của một tộc trở về.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc ra vẻ đành chịu, nhẹ giọng nói.
- ...
…
- Ngươi muốn khiến Đông Hải Tiên Đảo chúng ta đổi chủ?
Nhìn vào đám đông chen chúc, Bạch Cốt phu nhân buồn bực nghiêng đầu trừng mắt nhìn Bạch Nhạc hỏi.
- ...
Lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, Bạch Nhạc không dám tiếp lời.
Bản thân Đông Hải Tiên Đảo vốn là nơi Bạch Cốt Thần Giáo dung thân, mấy năm nay tùy theo quá trình kinh doanh, nhân số không ngừng tăng lên, cộng với phía Thanh Châu xảy ra biến cố, lại tới một nhóm lớn người, giờ đây có thêm người Thâm Hải nhất tộc ... Quả thực chen chúc vô cùng, người Bạch Cốt Thần Giáo ngược lại trở thành thiểu số.
- Mười mấy vạn người ... Ngươi cũng thật dám mang về.
Hừ nhẹ một tiếng, Bạch Cốt phu nhân bực mình gắt:
- Ta phải nói trước cho rõ ràng, chỗ này của ta chỉ cho bọn hắn ở tạm, đừng để thành cưu chiếm tước sào (cu gáy chiếm tổ chim sẻ)! Còn cả Băng Hàm kia nữa, ánh mắt nhìn ngươi cứ như tiểu yêu tinh, đừng tưởng ta không thấy được gì.
- ...
Lần này Bạch Nhạc mới thật đụng phải biệt khuất lớn bằng trời.
- Ngươi nói cái khác, ta đều nhận, nhưng ta và nàng thật sự hoàn toàn trong sạch.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Cốt phu nhân lại không nể mặt Bạch Nhạc chút nào:
- Ngươi cùng với ai mà chẳng trong sạch?
- ...
Hậm hực hừ hừ một tiếng, Bạch Nhạc sáng suốt lảng sang chuyện khác:
- Yên tâm, Đông Hải lớn lắm, chỉ cần cho bọn hắn một đoạn thời gian, bọn hắn tự nhiên có thể tìm được nơi an thân! Huống hồ, không mất bao lâu... Hai châu Thanh, Duyện đều sẽ được thu hồi, tới lúc đó, mười mấy vạn người này, tùy tiện làm sao đều có thể an trí được cả.
- Những việc này đều là việc nhỏ ... Tứ phương yêu thần và Càn Đế mới là họa lớn trong lòng!
Gật gật đầu, thần sắc Bạch Cốt phu nhân cũng theo đó ngưng trọng mấy phần.
Nói đến chuyện Thâm Hải nhất tộc chẳng qua là để châm chọc Bạch Nhạc một chút, trên thực tế, bản thân Bạch Cốt phu nhân cũng không quá để tâm việc này, nếu không phải hiện giờ thời cuộc phức tạp, chút phiền phức mà đám người này mang đến thật không tính là gì.