- Cơm phải ăn từng ngụm, sự tình tự nhiên cũng phải làm từng chuyện từng chuyện một.
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Đối với người khác mà nói, thần linh có thể chính là điểm kết thúc, nhưng đối ta tới nói... Đấy mới chỉ là điểm bắt đầu.
Đây không phải lời khoác lác, trên thực tế, xác thực đúng là như vậy!
Chỉ có thực sự bước vào Thần Linh Chi Cảnh mới hiểu được cảnh giới này bao la cỡ nào.
Tu hành vốn không có điểm dừng.
Huống hố, con đường Bạch Nhạc muốn đi vốn là Siêu Thoát Chi Lộ, kế tiếp cần phải đối mặt sẽ chỉ là càng nhiều khiêu chiến.
Vô luận Càn Đế cũng tốt, tứ phương yêu thần cũng được, chẳng qua đều chỉ là đá kê chân trên con đường siêu phàm kia mà thôi.
- Ngươi có lòng tin là tốt.
Nhìn vào Bạch Nhạc, trên mặt Bạch Cốt phu nhân lộ ra một tia ôn nhu, nhẹ giọng nói:
- Việc vặt khác, cứ giao cho chúng ta xử lý là được.
- Sáng sớm ngày mai, ta liền sẽ rời đi ... Ta có dự cảm, sự tình có thể sẽ càng vướng tay vướng chân hơn xa so với trong tưởng tượng.
Thứ như dự cảm, đối với người thường mà nói, có thể thuần túy là nói dóc, nhưng đối với cường giả thần linh mà nói, vậy lại tuyệt không đơn giản.
... ... .....
- Bạch phủ chủ mời trở về đi, lão tổ đang bế quan, không tiếp khách.
Trước sơn môn Tiên Du Kiếm Cung, Bạch Nhạc bị cản lại.
- Ngươi đã biết thân phận ta, vì sao còn dám ngăn cản?
Một thân áo trắng, Bạch Nhạc mặt không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Bạch phủ chủ, không phải ta muốn làm khó ngươi! Lão tổ đã phân phó, trong lúc bế quan, tuyệt đối không tiếp khách! Bạch phủ chủ vì sao mà đến, lòng dạ ngươi ta đều biết rõ... Chỉ là, bản tông quả thực không giúp được gì.
Hơi hơi ôm quyền, trưởng lão Tiên Du Kiếm Cung trầm giọng đáp nói.
- Ta còn không nói gì, ngươi đã biết ý đến rồi?
Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Bạch Nhạc khẽ cười nói.
- Thanh Châu luân hãm, mười vạn yêu binh đi ra Ung châu, giờ đây... Bạch phủ chủ chỉ có thể co súc trong ngóc ngách Đông Hải, ý đến thế nào, còn cần nói nữa sao?
Trưởng lão kia lắc lắc đầu nói:
- Bạch phủ chủ, mời ngươi về đi!
- Trận chiến Ung châu, ba vị lão tổ đều bị trọng thương... Giờ đây, tam đại thiên tông ốc còn không mang nổi mình ốc, vị trưởng lão đây sợ là đánh giá quá cao địa vị của các ngươi trong lòng ta rồi.
Bật cười, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Lần này ta đến, chúng ta ai giúp ai, sợ rằng còn nói không chuẩn.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, trên mặt trưởng lão kia bất giác hiện lên ý cười châm chọc.
- Bạch phủ chủ, giờ đã không phải mười năm trước... Một tên bán thần không tính là gì.
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc từ tốn nói:
- Khó trách tam đại thiên tông nhật lạc tây sơn, để loại nhân vật như ngươi nắm quyền, nếu có thể thay đổi được gì, đấy mới là kỳ quặc.
- Bạch phủ chủ!
Bị Bạch Nhạc chế nhạo như vậy, trưởng lão kia nhất thời thẹn quá thành giận:
- Thanh Châu đã luân hãm, ta kêu ngươi một tiếng Bạch phủ chủ là nể mặt ngươi, ngươi đừng có tự làm mất mặt chính mình!
Khe khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc nhìn vào đối phương, thong thả nói:
- Ngươi có muốn đánh cược với ta một ván không?
- Đánh cược gì?
Hừ lạnh một tiếng, trưởng lão kia trầm giọng hỏi.
- Trong vòng mười giây, ta muốn Tuyệt Tiên lão tổ tự thân tới mời ta đi vào.
Khóe môi nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói.
- Người si nói mộng!
Trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ, trưởng lão kia cười lạnh nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thật đúng là cuồng đến không biên! Hôm nay, nếu ngươi có thể bước một bước vào bản tông, ta quỳ xuống gọi ngươi gia gia!
- Ta không có cháu trai lớn thế này.
Cười nhẹ, Bạch Nhạc lắc đầu nói.
- Ngươi!
Bị nhục nhã như thế, trưởng lão kia lập tức phát nộ, chỉ nghe leng keng một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, lạnh lùng chỉ hướng Bạch Nhạc, bộ dạng như thể một lời không hợp liền muốn động thủ.
- Hả?
Nhướng mày, chỉ tích tắc, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên quét ngang mà ra.
Trưởng lão kia vốn còn hoành hành ngang ngược, trong đầu chợt oanh một tiếng, phảng phất chịu một trọng chùy, đầu óc bị đánh mộng, mắt tối sầm lại, trực tiếp phun ra một búng máu!
Phốc thông!
Cả người mất đi khống chế, nháy mắt, hai đầu gối mềm nhũn, phốc một tiếng trực tiếp quỳ rạp xuống.
- Có bằng hữu từ phương xa tới, đáng mừng lắm thay! Bạch tiểu hữu, so đo với tiểu bối như thế làm gì, có phải hơi mất thân phận quá rồi không.
Giữa trời đột nhiên vọng tới thanh âm.
- Bái kiến lão tổ!
Nhất thời, chúng đệ tử Tiên Du Kiếm Cung khác ở xung quanh đồng loạt quỳ xuống.
- Ở trước mặt tiền bối, Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là vãn bối mà thôi.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc mỉm cười hồi đáp.
- Bạch tiểu hữu, mời!
Một mạt kiếm quang hạ xuống từ trên núi, hóa thành quang kiếm huyễn lệ, rơi ở trước mặt Bạch Nhạc.
Bật cười, đạp bước đi ra, Bạch Nhạc đặt chân lên quang kiếm kia, chỉ một nhị thở, quang kiếm đã lần nữa động lên, lao vút đến thẳng đỉnh núi mà đi.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, trong lòng tất cả đệ tử Tiên Du Kiếm Cung đều không khỏi hơi lạnh!
Miệng lần nữa phun ra một búng máu tươi, trưởng lão kia nhìn theo bóng lưng Bạch Nhạc rời đi giữa trời, trong lòng bất giác tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi!