Rất lâu sau, Bạch Nhạc mới đột nhiên buông ra Vân Mộng Chân!
Không có gì đáng sợ hơn điều này.
Vân Mộng Chân không phản kháng, bởi vì vô luận là dục vọng cũng tốt, tình cảm cũng được, đối với nàng mà nói, hết thảy đã không tồn tại.
Thái độ bình thản đó mới là điều khiến người tuyệt vọng nhất!
Thậm chí Bạch Nhạc hoài nghi, bây giờ dù mình có muốn thân thể Vân Mộng Chân, nàng cũng chưa hẳn đã phản kháng!
Chỉ là... Đây là điều hắn muốn ư?
- Giờ tin rồi chứ?
- ...
Sắc mặt thoáng tái đi, Bạch Nhạc lui lại hai bước, lần nữa ngã ngồi về lại trên ghế đá.
- Trở về đi, quên đoạn cảm tình này, có lẽ, chúng ta còn có cơ hội để hợp tác.
- Hợp tác, giờ ngươi nói chuyện hợp tác với ta?
Nhìn vào Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc cười ra nước mắt.
- Càn Đế và tứ phương yêu thần liên thủ, vô luận là tam đại thiên tông hay là chính ngươi đều không thể đơn độc đương cự, chỉ có liên thủ mới có thể chống lại được!
- Phải là chỉ có liên thủ mới có cơ hội để ngươi cướp đoạt Thế Giới Chi Tâm chứ?
Trong mắt chớp qua vẻ bình thản, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Tùy ngươi nói thế nào cũng được.
Không hề có ý biện giải, Vân Mộng Chân bình tĩnh đáp nói.
Từ tốn đứng dậy, Bạch Nhạc quay lưng đi, nhẹ giọng nói:
- Tin tức về cái chết của Lăng Tiên không làm giả được, ít ngày nữa Càn Đế sẽ đến... Ngươi, tự giải quyết cho tốt!
Nói xong lời này, Bạch Nhạc lập tức đi ra bên ngoài động phủ.
Khắc ấy, thống khổ trong lòng Bạch Nhạc thật có thể nói là đau thấu tim gan.
Bạch Nhạc đi rất chậm, mỗi một bước đều có vẻ trầm trọng dị thường.
Bạch Nhạc một mực chờ đợi Vân Mộng Chân mở miệng giữ lại.
Đáng tiếc, thẳng đến khi hắn bước đến lối ra, Vân Mộng Chân vẫn chưa mở miệng.
Đột nhiên quay đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Nếu thời gian có thể đảo lưu, về lại lúc trước kia ... Vân Mộng Chân, ngươi có hối hận không?
Hối hận không?
Tình màn cảnh tượng xưa cũ như bức tranh thủy mặc phù hiện trong đầu, trong lòng hơi có chút đau nói, song cuối cùng vẫn tiêu tán thành vô hình.
Lẳng lặng nhìn vào Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không trả lời.
Trên thực tế, Bạch Nhạc không có ý hồi đáp Vân Mộng Chân.
Nhìn vào Vân Mộng Chân, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười xán lạn, nhẹ giọng nói.
- Ta không hối hận.
Gần như đồng thời với lúc nói ra lời này, Bạch Nhạc thuận thế bước ra động phủ, không quay đầu lại.
…
Ánh mặt trời rất chói mắt, tựa như nội tâm Bạch Nhạc lúc này.
- Bạch phủ chủ, Thánh Nữ nàng?
Vừa đi ra, Văn Trạch liền chạy đến nghênh đón, trên mặt thoáng hiện vẻ ngập ngừng hỏi.
Nhìn vào Văn Trạch, nhất thời Bạch Nhạc không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Về mặt tình cảm mà luận, quan hệ giữa Văn Trạch và hắn vốn không sai, lần này bốc lên phong hiểm lớn như vậy, dẫn hắn đi lên Đạo Lăng sơn, phần ân tình này, hắn nhất định phải gánh nợ, về tình về lý, chuyện này hắn tất phải cho Văn Trạch một câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng giờ đây... Hắn biết giải thích thế nào?
Càn Đế sắp tới tấn công, đại địch trước mặt, cái lúc này, lại để người biết Vân Mộng Chân đã không còn cảm xúc, hậu quả sẽ thế nào, Bạch Nhạc căn bản không dám dự đoán!
Tuy Vân Mộng Chân đã nói rõ muốn chặt đứt nhân quả với hắn, nhưng mà... Tình cảm há lại dễ dàng chặt đứt như vậy được.
Vô luận thế nào, hắn cũng không khả năng làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi với Vân Mộng Chân.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Bạch Nhạc mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Không sao cả, không phải loại kết quả xấu nhất như dự tính kia ... Thánh Nữ không việc gì!
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn ra được có gì đó không đúng trên mặt Bạch Nhạc, Văn Trạch lần nữa hỏi.
Vươn tay vỗ vỗ vai Văn Trạch, Bạch Nhạc nhẹ giọng thở dài một tiếng, song sau cùng vẫn không nói gì, trực tiếp đi thẳng xuống dưới núi.
Nhìn theo bóng lưng Bạch Nhạc rời đi, Văn Trạch muốn đuổi theo, nhưng rốt cục vẫn nhịn lại.
Tuy không rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn hiểu được, chuyện tới nước này mà Bạch Nhạc vẫn không chịu nói, tất đã có phiền phức cực lớn.
Thậm chí hắn hoàn toàn không tư cách đi nhúng tay vào phiền toái này.
Ngay khi trong đầu Văn Trạch lướt qua những ý niệm kia, Vân Mộng Chân chậm rãi bước ra từ trong động phủ.
- Văn chân nhân, triệu tập chư vị trưởng lão đệ tử, theo ta đi thánh địa!
- Thánh Nữ!
Nghe được giọng của Vân Mộng Chân, Văn Trạch đột nhiên hồi thần, quay người hướng về Vân phía Mộng Chân thi lễ.
Nhưng, vừa ngước mắt nhìn lên, thấy được biểu tình hờ hững kia của Vân Mộng Chân, lời vốn đã đến bên mồm lại bị cường hành nuốt ngược trở về.
Định thần một phen, lúc này Văn Trạch mới trầm giọng mở miệng nói:
- Thánh Nữ, thật đã xảy ra đại sự?
Nhìn xuống dưới núi xa xa, Vân Mộng Chân trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Lăng Tiên... Vẫn lạc!
... ... ..... .
Như là núi lở biển gầm!
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, tin tức đã truyền khắp thiên hạ!
Lăng Tiên, vẫn lạc!
Toàn bộ tu hành giới ồ lên xôn xao, ai nấy khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên đều là khó mà tin tưởng, nhưng tin tức đích thực được truyền ra từ Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa, đã báo tang thiên hạ!