Hít sâu một hơi, nội tâm Bạch Nhạc đột nhiên trầm xuống, cảm giác bất an càng thêm cường liệt.
Lăng Tiên căn bản không phải bị trọng thương, mà là gần chết!
Với tình cảnh rơi vào đường cùng đó, Lăng Tiên sẽ làm ra chuyện gì, căn bản không cách nào dự đoán! Dù là đoạt xá cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhạc lập tức khẩn trương!
Lập tức đứng bật dậy, trầm giọng mở miệng nói:
- Đi, ngươi theo ta đi Thánh Nữ Phong một chuyến, vô luận thế nào, ta nhất định phải nhìn thấy Vân Mộng Chân!
- Như vậy sao được!
Nghe được lời này, Văn Trạch không khỏi bị dọa nhảy dựng, vội cự tuyệt nói:
- Trước đây quan hệ giữa ngươi và bản tông vốn đã chẳng lấy gì làm hòa thuận, Lăng Tiên lão tổ càng là một mực muốn giết ngươi, dù lúc này Lăng Tiên lão tổ bị thương, ngươi tùy tiện lên Đạo Lăng Sơn tất cũng sẽ nguy hiểm trùng trùng ... Nếu lại phát sinh xung đột với lão tổ, ngươi khiến Thánh Nữ phải tự xử thế nào?
- Xung đột?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc lạnh giọng nói:
- Ta từ Tiên Du Kiếm Cung mà đến, chính miệng Tuyệt Tiên nói, Lăng Tiên căn bản không phải trọng thương, mà là gần chết! Người cuối cùng hắn gặp là Vân Mộng Chân, với tình hình đó, ngươi bảo ta làm sao yên tâm cho được?
- Ngươi nói cái gì?
Ông một tiếng, đầu óc Văn Trạch tưởng như suýt nữa thì nổ tung, không phải hắn không giữ được bình tĩnh, mà là chuyện này ảnh hưởng thực sự quá lớn, khiến hắn không thể không sợ!
Giả như hết thảy đúng như Bạch Nhạc nói, vậy thì rất có thể đã xảy ra chuyện lớn!
Sắc mặt thoáng hiện vẻ âm tình bất định, Văn Trạch trầm tư một lúc, sau cùng vẫn chọn cách tin tưởng lời của Bạch Nhạc.
- Đi, ta mang ngươi lên núi!
... ... ...
- Văn Chân Nhân!
Có Văn Trạch dẫn đường, Bạch Nhạc lại dùng Thiên Cơ Biến thu liễm khí tức, giả bộ một tên đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông bình thường, tự nhiên không dẫn lên bất cứ kẻ nào hoài nghi.
Một đường sướng thông không trở, trực tiếp đi lên Thánh Nữ Phong.
Nữ đệ tử truyền lời trước đó thấy Văn Trạch đi mà quay lại, không khỏi có chút ngạc nhiên, thoáng hiện vẻ khó xử nói:
- Văn chân nhân, thời gian ngắn như vậy, ta thực sự không cách nào lại đi hồi bẩm Thánh Nữ, hay là ... Ngài mai ngài lại đến?
- Không đợi được ngày mai!
Không chờ Văn Trạch kịp trả lời, Bạch Nhạc đã trực tiếp mở miệng nói.
- Làm càn!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, nữ đệ tử kia lập tức nhíu mày, trầm giọng quát mắng.
Một tên đệ tử bình thường, lại dám nói ra lời lẽ như vậy.
- Ta muốn gặp nàng, ai cũng không ngăn được.
Chỉ một nhịp thở, thần thông Thiên Cơ Biến tán đi, lập tức lộ ra tướng mạo vốn có của Bạch Nhạc.
Nháy mắt đó, tròng mắt nữ tử kia đột nhiên co rụt lại, hoa dung thất sắc, thấp giọng thì thào:
- Bạch Nhạc, ngươi thật lớn mật, sao dám tới nơi này.
- Sự gấp tòng quyền... Ta hoài nghi Thánh Nữ có khả năng gặp nguy hiểm, bất đắc dĩ mới phải nhờ Văn huynh dẫn ta lên núi.
Nhẹ giọng xin lỗi, Bạch Nhạc nghiêm mặt nói:
- Xin nhờ, hết thảy mọi chuyện, đợi ta gặp qua Thánh Nữ rồi hẵng nói.
- ...
Hô hấp có chút gấp thúc, trầm mặc rất lâu, cuối cùng nữ đệ tử kia mới thỏa hiệp.
- Bạch phủ chủ, mời!
Quan hệ giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, cả thiên hạ đều biết, nàng lại là người một mực hầu hạ bên cạnh, tự nhiên cũng biết! Huống hồ, trạng thái hai ngày nay của Vân Mộng Chân đúng thật bất thường, với tình hình đó, nàng quả thực không dám ngăn cản Bạch Nhạc.
- Đa tạ!
Hơi hơi ôm quyền nói một tiếng cảm tạ, Bạch Nhạc lập tức cất bước đi vào trong động phủ!
Coong!
Gần như đồng thời, một tia kiếm khí màu trắng chợt bắn ra từ trong động phủ, lao thẳng về phía nữ đệ tử kia!
Biến cố thực sự quá đột nhiên, dù là Bạch Nhạc cũng căn bản không kịp phản ứng.
Phốc!
Tia kiếm khí kia đâm vào đầu gối nữ đệ tử, tức thì, nữ đệ tử kêu lên thảm thiết, đầu gối bị kiếm khí trực tiếp giảo nát, phịch một tiếng quỳ rạp xuống trên đất.
- Chưa từng thông bẩm liền dám bỏ mặc người khác tiến vào, ngươi thật lớn mật!
Khắc sau, giọng Vân Mộng Chân từ bên trong vọng ra.
Nháy mắt, tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch Nhạc lẫn Văn Trạch đều không khỏi biến sắc!
- Thánh Nữ!
Nữ đệ tử vừa nãy kia càng là bị dọa cho hoa dung thất sắc!
Nàng đi theo Vân Mộng Chân rất nhiều năm, không dám nói tình như tỷ muội, nhưng chí ít quan hệ cũng vô cùng thân hậu, qua nhiều năm vậy rồi, Vân Mộng Chân thậm chí chưa từng nặng lời lấy một câu, nhưng giờ đây lại trực tiếp ra tay, còn ác như vậy, hỏi sao nàng không sợ hãi!
- Nể tình ngươi theo ở bên cạnh ta nhiều năm, tội chết có thể miễn... Lui xuống đi, kể từ hôm nay, không cần lại đi theo ta!
- Thánh Nữ thứ tội, ta không dám nữa!
Nghe được lời này của Vân Mộng Chân, nữ đệ tử kia không màng tới đau đớn, vội vã dập đầu xin tha.
- Vân Mộng Chân!
Trong mắt chớp qua một mạt nộ ý, Bạch Nhạc lạnh giọng quát nói:
- Ngươi chừng nào thì biến thành bộ dạng này, là ta bức nàng thả ta đi vào, không liên quan gì tới nàng cả, ngươi cứ phát bực tức lên người ta là được rồi!
- Giữa ngươi ta, tự nhiên cũng phải làm một cái kết thúc.