Trong mắt chớp động tinh mang, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Thanh Vương trước thu phục Duyện châu, sau đó binh chỉ Thanh châu!
- Bản vương cũng đang có ý này! Hiện nay Thanh châu đang là căn cơ của Phật tông, một khi động tới Thanh châu, Phật tông tất sẽ phản kích... Nếu muốn nhúng tay sự tình ở Đạo Lăng Sơn, ngươi không thể bạo lộ thực lực quá sớm, không bằng dứt khoát chậm chút, trước thu phục Duyện châu, đợi đến chuyện Đạo Lăng Sơn! Hiệp lấy uy thế, nhắm thẳng Thanh châu, một hơi bình định.
- Về mặt chiến sự, ta không hiểu lắm, còn phải làm phiền Thanh Vương.
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói cám tạ.
- Phía ta không có gì nguy hiểm cả, ngược lại là ngươi... Tất phải cẩn thận! Lệ Tâm Ma tuyệt đối không dễ chọc, giờ Lăng Tiên đã vẫn lạc, giả như Càn Đế đến cùng hắn, ngươi phải sẵn sàng tâm lý đối mặt hai vị cường giả thần linh.
Lắc đầu, Thanh Vương nhẹ giọng nói.
- Yêu binh không cần để ở trong lòng, lần này Ma tông ta sẽ ra tay trước, bọn hắn không có phòng bị, tất chịu thiệt to! Duy có cường giả thần linh... Vậy lại không phải chỉ bằng nhân số liền ảnh hưởng được đến chiến cuộc.
- Chư vị yên tâm, ta nếu đã dám nhúng tay, tự nhiên sớm có mấy phần nắm chắc!
Lắc đầu, Bạch Nhạc tự tin mở miệng nói.
Lúc trước khi mới chỉ là bán thần, Bạch Nhạc đã dám động thủ với Càn Đế, giờ bước đến Thần Linh Cảnh, thực lực bạo trướng, tự nhiên càng thêm tự tin gấp bội.
Trận chiến này không chỉ là giúp Đạo Lăng Thiên Tông, mà còn là hắn lần nữa lên tiếng!
Muốn khiến người sợ hãi, nhất định phải cầm ra thực lực khiến người sợ hãi mới được.
Chỉ vậy mới có thể chấn nhiếp thiên hạ, nắm giữ thế chủ động trong tranh đấu sắp tới.
Vô luận Đại Càn Vương Triều hay Phật tông thì cũng đã thành thế, tưởng muốn kích sụp, nhất định phải đánh ra chiến tích khiến người tin mục mới được, như thế, vô luận là tam đại thiên tông hay người khác, lúc chọn bên mới sẽ có điều lưỡng lự, chứ không phải nghiêng hẳn về phía đối phương.
- Đã vậy, bản vương liền chờ tin tốt lành!
Bật cười, Bất Tử Thanh Vương nhẹ giọng nói.
- Việc này không nên chậm trễ, bên này xuất phát trước đi!
- Xuất phát!
Cười ha hả một tiếng, Bất Tử Thanh Vương lập tức đứng dậy, rảo bước đi ra gian phòng!
Thanh Vân Kỵ và chúng cao thủ Thanh châu sớm đã chờ sẵn bên ngoài.
Thấy Bất Tử Thanh Vương đi ra, trong lòng ai nấy tại trường đều không khỏi rung lên!
- Xuất phát!
Vung tay, Bất Tử Thanh Vương ngạo nghễ sảng giọng nói.
- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!
Tức thì, tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, tùy theo Bất Tử Thanh Vương như là thác lũ cuồn cuộn, ùn ùn tiến về phía trước.
Từ lúc bị bức rời khỏi Thanh châu, trong lòng ai nấy tại trường đều ôm theo một bụng phẫn nộ, chờ ngày đánh trả.
Mà giờ đây, thời khắc này rốt cục cũng đến.
Những người đương sơ từng ở Thanh châu này mới là những người có được lòng tin tuyệt đối với Bạch Nhạc, chỉ cần Bạch Nhạc trở về, vô luận địch nhân phải đối mặt là ai, bọn hắn đều không có nửa điểm ngập ngừng!
…
- Văn chân nhân, mời trở về đi, Thánh Nữ đang tu hành, không gặp bất cứ người nào.
Trên Thánh Nữ Phong, Văn Trạch đã đứng ở chỗ này gần một canh giờ, nhưng chờ đến sau cùng lại chỉ được đến câu nói như vậy.
Hít sâu một hơi, Văn Trạch trầm giọng nói:
- Ngươi xác định thật truyền lời của ta cho nàng rồi?
- Văn chân nhân nói đùa, dù ta có lá gan lớn bằng trời thì cũng làm sao dám lừa gạt Thánh Nữ.
Cười khổ một tiếng, nữ đệ tử kia nhẹ giọng hồi đáp:
- Không giấu Văn chân nhân, từ mấy ngày trước đây đi ra từ thánh địa, trạng thái của Thánh Nữ tựa hồ một mực không đúng lắm ... Hiện nay dù là những người phục thị bên cạnh như chúng ta cũng không quá dám nói chuyện với nàng.
Trầm mặc khoảnh khắc, Văn Trạch thở dài một tiếng nói:
- Đa tạ cho biết, đã làm phiền rồi.
Hạ xuống từ trên Thánh Nữ Phong, trong lòng Văn Trạch không khỏi càng thêm phần bất an.
Hiện tại hắn đã đứng hàng Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, hơn nữa, xưa nay vốn có quan hệ sâu đậm với Vân Mộng Chân, nếu là lúc bình thường, hắn cầu kiến, Vân Mộng Chân không lý nào lại không gặp.
Huống hồ, lần này... Hắn vốn không phải vì mình mà đến, thậm chí để người truyền lời, chỉ rõ hiện tại Bạch Nhạc đang ở ngay dưới Đạo Lăng Sơn, nhưng dù là thế, Vân Mộng Chân vẫn cự tuyệt gặp mặt, vậy lại thực sự quá quỷ dị.
Hết cách, Văn Trạch đành phải yên ắng xuống núi đi gặp Bạch Nhạc.
- Không thấy?
Khẽ nhướng mày, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
- Ngươi xác định, nàng không phải bị Lăng Tiên khống chế?
- Không thể nào!
Văn Trạch lắc đầu nói:
- Lăng Tiên lão tổ đã trọng thương, một mực ở trong thánh địa, hiện nay Thánh Nữ lại đang ở trong Thánh Nữ Phong, làm sao sẽ bị uy hiếp.
Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Văn Trạch nói tiếp:
- Nghe đệ tử truyền lời nói, hai ngày trước sau khi đi ra từ thánh địa, trạng thái Thánh Nữ một mực không đúng lắm ...
Tức thì, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua một tia tinh mang!
- Nàng đã đi gặp qua Lăng Tiên?
- Vâng! Thánh Nữ xuất quan, gặp lúc lão tổ bị thương, tự nhiên trước phải đi qua gặp lão tổ.
Văn Trạch giải thích.
- Đã xảy ra chuyện!