- Biết rồi.
Vân Mộng Chân phản ứng rất bình tĩnh, thế nên trưởng lão kia vốn một bụng đầy lời muốn nói, khắc này lại đành phải nuốt ngược vào lòng.
Dù không biết vì sao, nhưng hắn có cảm giác, Vân Mộng Chân giờ đây, tựa hồ không quá giống với trước kia.
Loại biến hóa này... Họa phúc khó liệu!
Nhưng ít ra, với hắn mà nói, cảm thụ trực quan nhất bây giờ chính là Vân Mộng Chân trở nên càng đáng sợ.
Khẽ khom lưng, không dám nói gì thêm, trưởng lão kia lập tức lui xuống.
…
- Bạch Nhạc!
Trong mắt hiện lên một tia sát khí, Càn Đế lành lạnh lặp lại cái tên này.
- Vâng!
- Theo như tin tức được đến, Bạch Nhạc trước là đi hải ngoại, giờ chẳng những đã trở về, hơn nữa chính đang mưu đồ đoạt về hai châu Thanh Duyện, hiện tại càng là đã đi Tiên Du Kiếm Cung.
Người mặt dưới thành thật hồi bẩm.
Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, lấy để uẩn và thực lực hiện nay của Đại Càn Vương Triều, vô luận là ở Đông Hải, Tiên Du Kiếm Cung hay là Ma tông, trên thực tế đều có cài cắm tai mắt.
Những tai mắt này có thể địa vị sẽ không quá cao, nhưng dùng để truyền đạt một ít tin tức cơ bản thì tuyệt đối đủ rồi.
- Thật to gan!
Hừ lạnh một tiếng, Càn Đế lệ thanh quát mắng.
- Người này trước nay vẫn luôn to gan lớn mật, lần này trở về, dám náo ra động tĩnh lớn như vậy, tất có ý đồ, bệ hạ không thể quá mức xem thường.
- Lệ tiên sinh quá lo lắng!
Khoát khoát tay, Càn Đế chậm rãi nói:
- Trước đây trẫm chính bởi vì quá coi khinh hắn, cho nên mới chịu thiệt một lần! Sai lầm tương tự, trẫm sẽ không phạm phải lần thứ hai.
Thoáng ngừng một lát, Càn Đế cười lạnh nói tiếp:
- Huống hồ, giờ khác với ngày trước, tứ phương yêu thần đứng ở sau lưng trẫm, Phật tông cũng đã thành địch nhân của hắn! Dù hắn có tìm được chỗ dựa vững chắc nào đó ở hải ngoại thì cũng không đủ để lật trời.
Khẽ gật đầu, Lệ tiên sinh cũng tiếp lời:
- Không sai, luận thực lực, chúng ta đã quan tuyệt thiên hạ, đúng thật không sợ bất cứ kẻ nào, chỉ cần cẩn thận đừng để trúng phải quỷ kế của hắn, vậy liền vạn vô nhất thất.
- Cứ để hắn nhảy nhót thêm mấy ngày đi.
Khoát khoát tay, Càn Đế bình thản nói:
- Cứ án theo kế hoạch của chúng ta mà làm, đừng để hắn ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta ... Còn có ba ngày, Lệ tiên sinh và trẫm cùng đi Đạo Lăng Sơn một chuyến, thế nào?
- Nghe danh Đạo Lăng Sơn đã lâu, trước giờ vẫn luôn ngưỡng mộ, lần này, thần sẽ để người tu kiến một tòa hành cung ở Đạo Lăng Sơn cho bệ hạ.
Khẽ khom lưng, Lệ tiên sinh mỉm cười nói.
- Ha ha ha ha ha, tốt! Rất tốt, trẫm nghe nói, vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia chính là mỹ nhân hiếm gặp, đến lúc đó, dứt khoát cùng lúc thu vào trong cung.
Cất tiếng cười to, Càn Đế đắc ý nói.
... .. .
- Tứ phương yêu thần sẽ không khinh động, Lăng Tiên đã chết, lần này tấn công Đạo Lăng Sơn, tứ phương yêu thần sẽ không xuất thủ.
Dẫn theo một đám cao thủ Ma tông về lại Đông Hải.
Ngồi ở trước bàn, Bất Tử Thanh Vương lấy ra sa bàn thôi diễn chiến cuộc, đồng thời phân tích thế cục hiện tại.
- Bây giờ cường giả thần linh của Đại Càn Vương Triều không chỉ có mỗi tứ phương yêu thần và Càn Đế.
Thoáng trầm ngâm khoảnh khắc, Phương Đỉnh tiếp tục nói:
- Lương châu tiếp giáp với Ung châu, đối với chuyện Đại Càn Vương Triều, ta cũng có nghe thấy! Hiện giờ người Càn Đế tín nhiệm nhất chính là Lệ tiên sinh! Người này lai lịch bất minh, tên là Lệ Tâm Vũ, người Đại Càn Vương Triều xưng hắn là Lệ tiên sinh, còn người ngoài thì xưng hắn là... Tâm Ma!
- Tên Tâm Ma này không hề có bất kỳ liên quan nào đến tông môn chúng ta.
Hùng Kình biện giải nói.
- Đấy là tất nhiên, kẻ này tâm tính ác độc, hại người vô số, Ma tông chúng ta sao có thể dung được hắn.
Khoát khoát tay, Phương Đỉnh nói tiếp:
- Khoan nhắc đến tâm tính, thủ đoạn và thực lực người này lại cực kỳ khủng bố! Nghe đồn, hắn chẳng những là cường giả thần linh, thậm chí còn là tồn tại cực mạnh trong hàng ngũ cường giả thần linh.
- Lần này nếu muốn đi Đạo Lăng Sơn... Kẻ này tất là đại địch!
- Lai lịch Lệ tiên sinh, bản vương ngược lại có biết chút ít ...!
Thanh Vương xen lời nói:
- Đây là nhân vật cùng thời với Càn Đế, tinh thông Thần Hồn Chi Đạo, giết người ở vô hình, cực kỳ đáng sợ! Nghe đồn, ngày xưa hắn đã bị chém giết, lại không ngờ còn sống được đến hôm nay.
- Rồi sẽ có lúc phải gặp mặt thôi!
Bạch Nhạc tiếp lời nói:
- Nếu có cơ hội, lần này vừa khéo diệt trừ luôn đứa này!
- Không sai! Nếu có thể chém giết người này, bằng với chặt đứt đi một tay của Càn Đế!
Bất Tử Thanh Vương tiếp lời:
- Hiện giờ ưu thế của chúng ta nằm ở chỗ, chuyện ngươi đột phá thần linh vẫn còn là bí mật! Thời gian mười năm ngắn ngủi, không ai có thể ngờ ngươi lại đột phá được cả.
Khẽ gật đầu, đối với điểm này, Bạch Nhạc không có ý kiến.
Đích xác như thế!
Dù là Tuyệt Tiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng cũng căn bản khó mà tin tưởng mình lại bước đến Thần Linh Cảnh.
Thời gian mười năm, đối với cường giả thần linh mà nói, thật sự quá ngắn.
- Động thủ đi!