Hai người này, một người thân khoác hoa phục màu đen, trên đó thêu Kim Long ngũ trảo, một người khác thì khoác trường sam màu đỏ thẫm, trong tay cầm theo một chiếc quạt xếp, khe khẽ vỗ động, bộ dạng như là thư sinh.
- Người nào?
Gần như đồng thời, đệ tử Đạo Lăng Sơn cũng đã nhận thấy dị thường bên này, lập tức lớn tiếng quát mắng.
Chớp mắt ngắn ngủi, đã có chí ít hơn mười vị đệ tử xúm lại, chắn trên đường lên núi.
Nhưng mà, hai trung niên kia lại phảng phất không thấy được những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, vẫn cứ chuyện trò vui vẻ.
- Đạo Lăng thiên hạ, thanh danh lớn như vậy, rốt cuộc không phải thổi ra mà được, nếu không có mấy phần bản lĩnh, làm sao thống lĩnh được đạo môn nhiều năm như vậy! Đương nhiên, ở trước mặt bệ hạ, đấy tự nhiên không tính là gì.
- Ha ha, Lệ tiên sinh, lời này nói ra từ trong miệng ngươi, trẫm nghe vào rất thoải mái.
- Càn Đế!
Tức thì, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ngăn ở trên đường không khỏi biến sắc.
Mặc dù trước đó bọn hắn đã có thể cảm nhận được sự bất phàm của đối phương, nhưng thật không ngờ lại là Càn Đế đích thân tới đây!
Nháy mắt, liên tiếp mấy đạo tín hiệu cảnh báo được đánh ra, những đệ tử này càng là không dám tiếp tục ngăn cản, đột nhiên tránh lui ra xa.
Đối với những đệ tử này, hai người Càn Đế và Lệ Tâm Vũ đều không thèm để ý.
Nhưng mà, ngay khi hai người bọn họ chậm rãi bước lên Đạo Lăng Sơn, lượng lớn yêu binh cũng đang hướng đến nơi đây, tụ tập phía dưới Đạo Lăng Sơn.
- Tới rồi!
Trên Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân bỗng chợt mở mắt, chỉ một bước liền đã xuất hiện ở bên ngoài đại điện.
Không cần bất cứ cảnh báo nào, Vân Mộng Chân cũng đã cảm nhận được.
Bước đến Thần Linh Cảnh, cảm giác của nàng đã vô cùng nhạy bén, hai cường giả thần linh tiến vào Đạo Lăng Sơn, nàng há lại có thể không phát hiện ra được?
- Càn Đế, Lệ tiên sinh đến Đạo Lăng Sơn, Vân Mộng Chân không tiếp đón từ xa, thất lễ!
Thân ở giữa trời, Vân Mộng Chân khẽ khom lưng, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Nghe danh Vân tiên tử đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền! Vân tiên tử, trẫm muốn nghênh thú ngươi làm hậu, lấy Đạo Lăng Sơn này làm sính lễ, được chứ?
Cười ha ha một tiếng, Càn Đế đầy vẻ ngả ngớn mở miệng nói.
- Hỗn xược!
Tức thì, vô số đệ tử và trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông đồng thanh quát lên.
Vừa mở miệng liền đòi nghênh thú Thánh Nữ, đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, đây chính là vũ nhục cực lớn!
Huống hồ, Đạo Lăng Sơn vốn là nơi tọa lạc của Đạo Lăng Thiên Tông, Càn Đế nói lấy Đạo Lăng Sơm làm sính lễ, thế chẳng phải bằng với, Đạo Lăng Sơn đã là vật trong tay hắn.
- Đa tạ ý tốt của Càn Đế, chỉ là Mộng Chân thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, cả đời phụng đạo, chuyện cưới gả, tự nhiên không cần nhắc tới.
Ép ép tay xuống, ý bảo chúng nhân an tĩnh, lúc này Vân Mộng Chân mới nhàn nhạt mở miệng nói.
Nháy mắt, dù là Càn Đế cũng không khỏi hơi có chút kinh ngạc.
Hắn cố ý nói ra những lời này, mục đích vốn là nhằm làm nhục Vân Mộng Chân, làm nhục Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng làm sao cũng không thể ngờ, Vân Mộng Chân lại bình tĩnh đến vậy!
Ánh mắt Càn Đế cực tinh chuẩn, tự nhiên nhìn ra được, loại trấn định này tuyệt đối không phải ngụy trang đi ra, mà là một loại hờ hững đến từ tận sâu trong linh hồn.
- Sau ngày hôm nay, Đạo Lăng Thiên Tông liền sẽ hóa thành hư không, danh xưng Thánh Nữ càng là không cần phải nhắc đến nữa ... Thánh Nữ, không ngại tử tế suy xét kiến nghị của bệ hạ một phen thì hơn ! Từ sau ngày thành hậu, ngươi liền mẫu nghi thiên hạ, vinh quang tột đỉnh! Cùng với có thể cứu sống vô số tính mạng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông vô tội, cớ gì lại không làm?
Mỉm cười, Lệ Tâm Vũ xen lời nói.
- Đánh rắm! Đạo Lăng Thiên Tông ta uy chấn thiên hạ mấy nghìn năm, chẳng lẽ ai nói diệt liền có thể diệt, có bản lãnh gì, ngươi cứ dùng ra hết đi!
Bước ra trước một bước, một vị trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông lệ thanh quát mắng.
- Người không quản được miệng của chính mình, sống không dài đâu.
Chẳng hề có ý phát nộ, Lệ Tâm Vũ mỉm cười nói.
- Đánh rắm, lão phu Trịnh ...
Trưởng lão kia chỉ vào Lệ Tâm Vũ mắng to, nhưng mà lời vừa mới ra khỏi miệng, nét mặt lẫn cả người chợt trở nên vặn vẹo, nửa câu sau căn bản không kịp nói ra, cứ thế dùng hai tay bóp cổ chính mình, phát ra từng hồi tiếng “a ôi”, chớp mắt liền đã tắt thở.
Mặc dù thân thể không tổn hại gì, nhưng thần hồn lại đã triệt để chôn diệt.
- Trịnh trưởng lão!
Nháy mắt, đệ tử xung quanh vội vàng đỡ lấy trưởng lão kia, chỉ là, đối phương sớm đã mất đi khí tức.
Thẳng đến giờ khắc này, tiếng nói của Lệ Tâm Vũ mới khoan thai truyền đến:
- Không cần báo tên làm gì... Đằng nào cũng là người chết, hà tất phải lãng phí thời gian.
- Trình độ khống chế thần hồn của Lệ tiên sinh đúng thật càng lúc càng lợi hại.
Liếc mắt nhìn Lệ Tâm Vũ, Càn Đế khẽ cười nói.
Nói nói cười cười như không, hiển nhiên vô luận là Càn Đế hay Lệ Tâm Vũ đều không quá để vị trưởng lão vừa mới chết đi ở trong lòng.