Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2193 - Chương 2193: Đế Nhập Đạo Lăng (2)

Chương 2193: Đế nhập Đạo Lăng (2) Chương 2193: Đế nhập Đạo Lăng (2)

Mặc dù đối phương cũng là Hóa Hư, nhưng trước mặt tồn tại như bọn hắn, lại đến cả dư địa để giãy dụa đều không có!

Sợ hãi!

Nháy mắt, một cảm giác sợ hãi vô hình đột nhiên bao phủ trên thân mỗi một đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tại trường.

Đây cũng là cường giả thần linh ư?

Vốn sau lưng Đạo Lăng Thiên Tông còn có Lăng Tiên chống đỡ, nhưng giờ đây ... Lăng Tiên đã vẫn lạc, liệu ai còn có thể cứu vớt Đạo Lăng Thiên Tông? !

- Thần thông khống hồn lợi hại lắm ... Chẳng qua, chỉ là giết một tên Hóa Hư mà thôi, Lệ tiên sinh, có cần phải chuyện bé xé ra to vậy không?

Thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, Vân Mộng Chân thong thả mở miệng nói.

Phảng phất, tất thảy mọi chuyện trước mắt đều chẳng hề có bất kỳ mối liên quan nào đến nàng.

Khẽ nhíu mày, lần này dù là Lệ Tâm Vũ cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.

Nếu nói, trước đó lời lẽ ngả ngớn của Càn Đế, Vân Mộng Chân còn có thể nhịn được là bởi vì tính cách sai khiến, như vậy giờ đây chém giết một tên trưởng lão ngay trước mặt nhiều đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông như vậy, Vân Mộng Chân lại vẫn thản nhiên như không, rõ ràng có gì đó không đúng.

- Nghe danh Đạo Lăng Thánh Nữ đã lâu, Lệ mỗ thật rất muốn hướng Thánh Nữ lãnh giáo một phen ...!"

Quạt xếp trong tay khe khẽ run lên, thu lại, Lệ Tâm Vũ nhàn nhạt mở miệng nói.

Trong lúc nói chuyện, một cỗ lực lượng thần hồn khủng bố đã đánh tới Vân Mộng Chân.

Công kích ở phương diện thần hồn, vô thanh vô tức, khủng khiếp vô song.

Căn bản không thứ gì có thể ngăn cản được.

Công kích như thế, không có bất kỳ hoa xảo đáng nói, dựa vào chính là thực lực chân thật nhất.

- Thanh danh Tâm Ma ta cũng có nghe qua! Nhưng mà, Lệ tiên sinh, chỉ bằng loại tiểu hoa chiêu này liền muốn thắng ta, có phải quá khinh người rồi không?

Mặt không đổi sắc, Vân Mộng Chân khẽ nhướng mày, bình tĩnh hồi đáp nói.

Căn bản không thấy có bất kỳ động tác nào, cứ vậy trong vô thanh vô tức liền ngăn lại công kích của Lệ Tâm Vũ!

- Thần Linh Cảnh!

Tức thì, vô luận là Lệ Tâm Vũ hay Càn Đế đều không khỏi thoáng khẽ biến sắc!

Bản thân thần linh vốn không quá đáng sợ, điều thực sự khiến hai người kiêng sợ là, trước đó, bọn hắn hoàn toàn không nhìn ra được cảnh giới của Vân Mộng Chân.

Niên kỷ Vân Mộng Chân đặt ở đấy, tự nhiên không khả năng có được cảnh giới càng cao hơn bọn hắn, như vậy giải thích duy nhất chính là công pháp Vân Mộng Chân tu hành cực kỳ đặc thù, khiến bọn hắn không nhìn thấu được nội tình!

Vô số ý niệm đột nhiên lướt qua trong đầu Lệ Tâm Vũ.

Từ lúc Vân Mộng Chân xuất hiện đến nay, mỗi một câu nói, mỗi một biểu tình đều phù hiện lại trong đầu hắn, chỉ chớp mắt, Lệ Tâm Vũ liền đã hồi thần.

- Vong Tình Thiên Công! ! !

Trên đời này, có thể được xưng là vô thượng thiên công, vốn chỉ lác đác không mấy, mà còn có thể lưu truyền đến nay, vậy lại chỉ có hai loại là Tạo Hóa Thông Thiên Quyết và Vong Tình Thiên Công.

Tạo Hóa Thông Thiên Quyết là truyền thừa của Thần Tôn, Bạch Nhạc thân là truyền nhân Thần Tôn, vốn đã cực kỳ vướng tay, lúc ở Bán Thần Cảnh đã có thể lực chiến Càn Đế, cầm cự đến khi Nhiên Cổ Phật nhúng tay.

Nhưng Càn Đế và Lệ Tâm Vũ làm sao cũng không thể ngờ, Vân Mộng Chân lại tu thành Vong Tình Thiên Công!

Thứ này tuyệt đối không phải truyền thừa của Đạo Lăng Thiên Tông, bằng không, Càn Đế tuyệt đối không dám dễ tùy tiện phóng lời nói muốn đạp bằng Đạo Lăng Thiên Tông.

- Sao ngươi lại có được truyền thừa Vong Tình Thiên Công?

- Làm sao có không quan trọng, quan trọng là ... Ta đích xác đã tu thành.

Không có ý giải thích với đối phương, Vân Mộng Chân nhẹ nhàng mở miệng nói.

Truyền thừa đúng thật không phải của Đạo Lăng Thiên Tông, mà là được đến khi suýt bị đoạt xá trong không gian bí tàng ở hậu sơn.

Nhưng mà, những nội tình này hà tất phải giải thích với đối phương.

- Vong Tình Thiên Công thì đã sao?

Cười lạnh một tiếng, sau thoáng ngắn ngủi thất thần, Càn Đế rốt cục cũng hồi thần.

- Vô thượng thiên công không phải vô địch, truyền nhân Thần Tôn trẫm còn dám giết, huống hồ là ngươi! Vẫn câu nói kia, hoặc ngoan ngoãn làm hoàng hậu của trẫm, hoặc là... Hôm nay trẫm đạp bằng Đạo Lăng Sơn!

Trong mắt chớp qua một tia tàn khốc, Càn Đế bước ra trước một bước, lành lạnh mở miệng nói.

Chri tích tắc, trên người Càn Đế bỗng chợt lộ ra hư ảnh Kim Long ngũ trảo, Hoàng Bá chi khí theo đó tán phát ra!

- Bệ hạ đã khi lăng đến tận Đạo Lăng Sơn, tự nhiên phải chiến qua một trận, Vân Mộng Chân lĩnh giáo là được.

Cổ tay khẽ lật chuyển, Côn Ngô Kiếm lập tức hiện ra nơi tay, một mạt quang huy màu trắng ngà tức thì bao phủ trên thân Vân Mộng Chân, thanh lãnh, xuất trần!

Khắc này, một chữ tiên phảng phất được giải thích đến tận cùng.

... ... .....

Lời phân hai đầu.

Đồng thời với Càn Đế bước lên Đạo Lăng Sơn, Thanh Vân Thiết Kỵ cũng đã đánh tới bên ngoài Thanh Châu thành.

Bàn tay đột nhiên giương lên, Thanh Vân Thiết Kỵ lập tức thả chậm bước chân, hiện tại đã cách Thanh Châu thành không đến ngàn thước, từ xa xa đã thấy được tình cảnh trên Thanh Châu thành.

Trong mắt Bất Tử Thanh Vương chớp qua vẻ rét lạnh, nhìn chằm chằm hư ảnh Phật Đà giữa không trung kia, không dám tùy tiện tấn công.

Bình Luận (0)
Comment