Bản thân Kiếm Nhận Phong Bạo vốn là một loại thủ đoạn dẫn động lực lượng thiên địa!
Sau khi đến cảnh giới Thần Linh, lấy Thần Vực bản thân làm căn cơ, càng khoái tốc dẫn động lực lượng xung quanh, trong tình huống giao phong bình thường, tự nhiên không ai sẽ cho ngươi cơ hội đi tụ tập lực lượng như thế.
Nhưng mà, trong Thần Vực chi chiến hiện thời, Nhiên Cổ Phật bị bức phải dùng Bất Động Minh Vương Ấn trấn áp lực lượng tự thân, không nghi ngờ đã sáng tạo cho Bạch Nhạc một cơ hội vô cùng tốt!
Có Thôn Thiên Quyết đang không ngừng thôn phệ lực lượng xung phong, kết hợp với Kiếm Nhận Phong Bạo súc lực, chỉ cần Nhiên Cổ Phật dám tiếp tục dây dưa, lực lượng Kiếm Nhận Phong Bạo liền đủ để đề thăng tới một loại cấp độ không thể chống đỡ, hủy diệt đi Thần Vực của đối phương.
Thôn Thiên Quyết đúng thật rất cường đại, song vô luận là lực lượng kiểu gì đều phải xem sử dụng thế nào!
Điểm này, rất sớm từ trước, Bạch Nhạc đã thấy được rõ ràng.
Rốt cuộc hắn không phải là Thần Tôn, mặc dù được đến truyền thừa của Thần Tôn, song vẫn không phải là Thần Tôn!
Cho nên, vô luận thần thông Thôn Thiên Quyết mạnh tới đâu, đối với hắn mà nói cũng vẫn chỉ là một loại thủ đoạn phụ trợ!
Sát chiêu chân chính của hắn vĩnh viễn nằm ở kiếm!
Ùng ùng!
Chỉ sau một nhịp thở, kiếm khí phong bạo xung quanh đã đạt được một trình độ kinh người, khắc này dù là Nhiên Cổ Phật cũng cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, căn bản không còn dám tiếp tục gượng chống!
- Đốt!
Trong miệng lần nữa bật ra một chữ chân ngôn, trên thân Nhiên Cổ Phật đột nhiên cháy lên một điểm minh đăng!
Gần như đồng thời, kim thân trượng tám kia bỗng chợt vỡ nát, hóa thành một cỗ lực lượng khủng bố tóe bắn ra, nghịch tập về phía Bạch Nhạc.
Xung kích khủng bố đồng thời tứ ngược hai nơi Thần Vực!
Dù là Thôn Thiên Quyết, ở trong tình huống này cũng căn bản không cách nào thôn phệ hết thảy lực lượng!
Chớp mắt, Thần Vực phong bế đột nhiên nứt vụn, cả người Nhiên Cổ Phật hóa thành một đạo lưu quang xông ra ngoài.
Nếu thật muốn truy sát, với tình hình trước mắt, Bạch Nhạc liều lĩnh cầm kiếm truy kích, có chí ít năm thành nắm chắc có thể triệt để chém giết Nhiên Cổ Phật!
Chỉ là, đại giá chính là buông bỏ khống chế đối với Thần Vực, khiến cỗ xung kích khủng bố này tứ ngược khắp nơi!
Với va chạm ở trình độ này, toàn bộ Thanh Châu thành tất sẽ bị san thành bình địa, thậm chí dù là Thanh Vân Kỵ bên ngoài Thanh Châu thành cũng bị tác động, không biết có bao nhiêu người có thể còn sống.
Đây là kết quả mà Bạch Nhạc căn bản không cách nào tiếp thu!
Thậm chí không có bất kỳ do dự nào, Bạch Nhạc buông bỏ truy kích đối với Nhiên Cổ Phật, toàn lực thúc giục lực lượng kiếm liên tiểu thế giới, triệt để thôn phệ.
- Bạch phủ chủ, nếu ngươi ta đánh tiếp, khó miễn ba cập đến bách tính toàn thành, cũng được, trận này tính là bần tăng thua! Bần tăng lập tức rời khỏi Thanh châu, còn mong Bạch phủ chủ có thể đối đãi công chính với đệ tử và tín đồ phật tông ta!
Trong lúc đào tẩu, giọng Nhiên Cổ Phật lần nữa vang vọng đến.
Trận chiến này, hắn đã thảm bại.
Nhưng người khác lại không rõ ràng nội tình trong đó, bây giờ tháo chạy, lại quẳng xuống một câu như vậy, lập tức khiến người sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ Nhiên Cổ Phật không phải thật thua, chỉ là không muốn đánh đến lưỡng bại câu thương với Bạch Nhạc, ảnh hưởng đến tính mạng bách tính toàn thành.
- Bạch Nhạc!
Cơ hồ đồng thời, Bạch Cốt phu nhân bay đến bên người Bạch Nhạc, thân thiết hỏi.
Khoát khoát tay, ổn định khí tức, Bạch Nhạc tán đi Thần Vực, ánh mắt hướng về phía Nhiên Cổ Phật đang đào tẩu, khóe miệng bất giác nhếch lên ý cười lạnh lùng.
- Hay cho Cổ Phật, chẳng qua như thế mà thôi!
- Ngươi không bị thương chứ?
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, bằng hắn thì còn chưa đủ để kích thương ta!
Ánh mắt quay sang Bất Tử Thanh Vương, Bạch Nhạc nhẹ nhàng phất phất tay, trầm giọng mở miệng nói:
- Vào thành!
- Tất thắng, tất thắng, tất thắng!
Tức thì, ngước mắt nhìn lên Bạch Nhạc đứng sừng sững giữa trời, tất cả Thanh Vân Kỵ đồng thời sảng giọng kêu hô.
Thanh âm chiến thiên!
Vô luận Nhiên Cổ Phật giải thích thế nào, người chiến thắng sau cùng trong trận chiến này vẫn là Bạch Nhạc.
Đối với Thanh Vân Kỵ mà nói, đấy mới là chuyện phấn chấn nhân tâm nhất.
Cửa thành mở rộng!
Bất Tử Thanh Vương suất tiên dẫn người vào thành!
Sau trận chiến này, Thanh châu thu phục!
Hơn nữa, không mất bao lâu, tin tức Bạch Nhạc bước đến Thần Linh Lĩnh Vực, bức lui Nhiên Cổ Phật sẽ truyền khắp thiên hạ, lá đại kỳ tính là lần nữa được dựng lên!
Nhưng mà ...
- Bạch Nhạc, phía Đạo Lăng Sơn ...
Nhìn vào Bạch Nhạc, Bạch Cốt phu nhân nhẹ giọng dò hỏi.
Đứng trên lập trường của nàng, thật ra nàng không quá quan tâm đến tồn vong của Đạo Lăng Sơn hay là Vân Mộng Chân, nhưng mà, nàng rất rõ ràng tâm ý của Bạch Nhạc, Bạch Nhạc khoogn khả năng dễ dàng buông bỏ Vân Mộng Chân.
- Mỗi người đều có quyền lựa chọn ... Tự nhiên cũng phải gánh chịu đại giá tương ứng, đây là lựa chọn của chính nàng.
Trầm mặc khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới nhẹ giọng đáp.
Nhìn về hướng Đạo Lăng Sơn, Bạch Nhạc hơi có chút thất thần nói.
Chuyện nên làm hắn đều đã làm... Hơn nữa, hắn cũng không tin, trả ra đại giá lớn như vậy, Vân Mộng Chân lại không chống được qua cửa này.
…