Nghe vậy, Bạch Nhạc lập tức đại hỉ:
- Đa tạ Mặc đại ca!
- Không cần nói cảm tạ, có thể thuyết phục ta là bởi vì ngươi đúng thật vô cùng xuất sắc, hơn nữa, như thế cũng có lợi cho ta!
Khoát khoát tay, Mặc Quân nói tiếp:
- Chẳng qua, chỉ một mình ta thì không đủ... Càn Đế và Phật tông đáng sợ hơn xa ngươi tưởng tượng, trận chiến này, hi vọng dành cho ngươi vẫn rất mờ mịt.
- Chuyện do người làm!
Không chút động dung, Bạch Nhạc nghiêm túc hồi đáp:
- Ta trước nay không tin số mệnh, không đến khoảnh khắc sau cùng, ta sẽ không buông bỏ.
... .. .
Dự châu!
Không quá vất vả, Lệ Tâm Vũ liền tìm được Nhiên Cổ Phật!
Trong mười năm qua, Phật tông đã mọc lên như nấm, trên khắp cửu châu, gần như nơi nơi đều có tín đồ Phật tông, tuy không cách nào so sánh được với trong Thanh châu, nhưng để đệ tử Phật tông có một nơi để dừng chân thì lại tuyệt đối không phải việc khó.
Bản thân vị trí địa lý của Dự châu vốn đã rất tốt, nằm ở trung tâm cửu châu, với các châu đều có tiếp nhưỡng.
Cũng chính bởi vậy, cho nên thẳng cho tới nay, vô luận là tam đại thiên tông hay là Đại Càn Vương Triều, bởi vì có điều kiêng kỵ, cho nên nơi này chưa từng có thế lực nào khống chế tuyệt đối cả.
Nhưng giờ đây, thiên hạ rối loạn, Dự châu liền trở thành vùng đất tất tranh!
Phật tông chọn đặt chân ở chỗ này, liền có thể thấy được chí hướng cao xa.
- Cổ Phật!
Hai tay hợp mười, Lệ Tâm Vũ mỉm cười hành lễ nói.
- A di đà phật! Bần tăng gặp qua Lệ tiên sinh!
Hồi lễ, Nhiên Cổ Phật nhẹ giọng đáp.
- Cổ phật, ta không nói chuyện phiếm nữa ... Lần này tới đây, ta đại biểu cho Càn Đế, tưởng muốn liên thủ với Phật tông tiến đánh Thanh châu, không biết ý Cổ Phật thế nào?
Không chút nào nói nhảm, Lệ Tâm Vũ đi thẳng vào vấn đề.
Hơi ngớ, Nhiên Cổ Phật thoáng trầm ngâm mất một lúc mới chậm rãi nói:
- Không biết Lệ tiên sinh có thể làm chủ thay cho Càn Đế được không?
- Tất nhiên!
Gật gật đầu, Lệ Tâm Vũ trầm giọng nói:
- Lúc tới, bệ hạ đã đưa ra hứa hẹn, chỉ cần đánh chết Bạch Nhạc, đánh hạ Thanh châu, nhân đó để cho Phật tông kiến lập Phật quốc ở Thanh châu, đương nhiên... Trên danh nghĩa, tất phải quy thuộc Đại Càn Vương Triều.
- Không chỉ mỗi Thanh châu!
Nhiên Cổ Phật nhìn vào Lệ Tâm Vũ, bình tĩnh nói.
Khẽ nhíu mày, Lệ Tâm Vũ lập tức mỉm cười nói tiếp:
- Cổ Phật nói phải, điều Phật tông muốn là truyền giáo, là tín ngưỡng, còn điều bệ hạ muốn là nhất thống! Giữa đây đó không hề có xung đột! Cho nên, ta có thể thay bệ hạ hứa hẹn, chỉ cần đánh hạ Thanh châu... Bệ hạ sẽ lập Phật giáo làm quốc giáo!
Dừng một cái, Lệ Tâm Vũ lại nói tiếp:
- Đương nhiên, làm đại giá, sau này, đối mặt Đạo môn... Phật tông cũng phải xuất ra một phần lực, trợ giúp bệ hạ nhất thống thiên hạ!
Nhận việc luận sự liền rơi xuống hạ thừa, nếu Lệ Tâm Vũ đã tự thân đứng ra, điều cần làm chính là bố cục thiên hạ.
…
Bảy ngày sau.
Trên Đạo Lăng Sơn, tất cả cao thủ Đạo môn đều tề tụ về đây tham gia tang lễ Lăng Tiên.
Nhưng mà, sau khi đến nơi, chúng nhân mới phát hiện, lần này trong số người được Đạo Lăng Thiên Tông mời không có Bạch Nhạc.
Với thế cục mẫn cảm bây giờ, điểm này lập tức liền dẫn lên tất cả mọi người coi trọng.
- Vân Mộng Chân đây là muốn phân rõ giới hạn với Thanh châu?!
Trên Đạo Lăng Sơn, vô số người chụm đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
Khóe miệng Trương Côn nhếch lên ý cười lạnh lùng, lại vẫn một mực không lên tiếng.
Trước đó Bạch Nhạc mời hắn đến Đạo Lăng Sơn trợ giúp Vân Mộng Chân, hắn tự nhiên rõ ràng, đối với chuyện này, Bạch Nhạc đã trả ra bao nhiêu, thế mà mới qua đi mấy ngày?
Vừa được đến ân huệ từ Bạch Nhạc, tránh qua công kích từ Càn Đế, kết quả chỉ chớp mắt lại đã trở mặt không quen biết.
Chẳng những gióng trống khua chiêng cử hành tang lễ cho Lăng Tiên, thậm chí còn không chút che lấp cự tuyệt thỉnh mời Bạch Nhạc, cường hành phân rõ giới hạn với Thanh châu.
Hành vi như thế, khiến Trương Côn cảm thấy rất trơ trẽn!
Song hắn rốt cục đại biểu Tiên Du Kiếm Cung mà đến, vậy nên đối với chuyện này chỉ có thể giữ thái độ trầm mặc.
Trên thực tế, người ôm theo cách nghĩ tương tự như Trương Côn không phải số ít.
Nhưng mà vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này đã bước vào Thần Linh Cảnh, như vậy Đạo Lăng Thiên Tông liền vẫn cứ đứng hàng tam đại thiên tông, sừng sững không ngã. Trong tình huống đó, không ai sẽ vì Bạch Nhạc mà đi đắc tội Đạo Lăng Thiên Tông.
Nói cho cùng, Bạch Nhạc vẫn là tông chủ Ma tông, chứ không phải người trong Đạo môn.
Tang lễ được cử hành đúng hạn, không lâu sau khi vừa bắt đầu, một chiếc Bạch Cốt Thuyền đột nhiên ngang trời bay tới!
Người chưa đến, giọng Bạch Cốt phu nhân đã trước một bước truyền tới.
- Lăng Tiên đại táng, sao Thánh Nữ không thông báo một tiếng? Thanh châu ta không mời mà tới, Thánh Nữ sẽ không trách tội chứ?
Ông!
Nháy mắt, toàn trường lập tức ồ lên tiếng xôn xao.
Dù là ai cũng không thể ngờ, trong tình cảnh Đạo Lăng Thiên Tông đã tỏ rõ thái độ, người Thanh châu lại vẫn tới, hơn nữa, tới không phải Bạch Nhạc, mà là vị Bạch Cốt giáo chủ này!